Edit: Cực Phẩm
Nhật ký của quân gia:
Sờ ngực rồi, hắc hắc.
~
08
Vì để cho Lý Hâm Ngô thả lỏng cảnh giác, Đường Ly đàng hoàng đợi hai ngày trong lao, không ồn không nháo, cố gắng cải tạo.
Đến nửa đêm ngày thứ ba, Đường Ly giở mánh cũ, cầm khoá phòng giam mở ra, rón ra rón rén hướng đến nơi ngoài phòng giam.
Một đường vô cùng thuận lợi, ngục tốt giống như vừa điếc vừa mù, Đường Ly đi ngang qua mấy người trực đêm trông coi thì phát hiện bọn họ đang đánh mạt chược, hét năm quát sáu vô cùng náo nhiệt, căn bản không có người nào để ý hắn.
Đường Ly thở phào nhẹ nhõm, mới vừa bước ra đại môn của nhà giam, thì đã thấy Lý Hâm Ngô ngồi xếp bằng ở góc chết bên cửa tĩnh toạ.
Nửa đêm canh ba, đường đường là thống lĩnh thiên sách phủ, không mẹ nó ngủ đi, lại chạy đến cửa nhà giam, tĩnh toạ.
Trong lòng Đường Ly treo tên bệnh tâm thần này ở trên cây quất qua quất lại tám trăm lần, vội vàng lui về chỗ tối tối ẩn thân.
Lý Hâm Ngô cười lạnh một tiếng, đứng lên, áo giáp lanh lảnh vang lên.
Lòng Đường Ly lạnh một nửa.
Lý Hâm Ngô đi tới trước mặt Đường Ly, tiến tới cổ Đường Ly ngửi một cái, môi như có như không sượt qua xương quai xanh của Đường Ly.
Mẹ nó, nhất định là cố ý!
Đường Ly không dám ôm tâm lý may mắn nữa, sợ Lý Hâm Ngô lại làm gì đó khác, vì vậy vội vàng hiện hình: Đừng ngửi nữa.
Lý Hâm Ngô chợt nhíu mày, như con sói cuối cùng cũng đợi được con mồi của mình: Tại sao lại là ngươi?
09
Trong nháy mắt, thậm chí Đường Ly đã hoài nghi Lý Hâm Ngô cố ý chờ chỗ này để bắt mình.
Đường Ly ủ rũ: Ngươi bắt giam ta lại đi.
Lý Hâm Ngô suy nghĩ một chút: Ngươi ra ngoài thế nào?
Đường Ly ấp úng: Cửa không khoá kỹ…
Ánh mắt Lý Hâm Ngô sắc bén: Trên người ngươi giấu vật gì có thể mở được khoá.
Đường Ly khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nếu như bị hắn tịch thu đồ giấu trong miệng mình, sau này muốn mở khoá sẽ khó khăn.
Lý Hâm Ngô vươn tay kìm cổ tay Đường Ly kéo đi hướng ngoài phòng giam: Đi.
Đường Ly giãy dụa: Ngươi làm gì thế?
Lý Hâm Ngô lạnh lùng phun ra hai chữ: Soát người.
Mơ hồ Đường Ly cảm thấy mùi nguy hiểm: Soát ở đây không được sao? Để ngục tốt soát cũng được.
Lý Hâm Ngô: Không được.
Đường Ly đứng lại: Ta không đi theo ngươi.
Lý Hâm Ngô liếc hắn, vươn tay nâng hắn lên vắt lên trên vai.
Đường Ly ra sức giãy dụa: Ngươi là quan quân hay là mã phỉ vậy! Người đâu cứu mạng!
Nhưng mà la rách cổ họng cũng sẽ không có người để ý đến hắn, dù sao nơi này cũng là địa bàn của Lý Hâm Ngô.
~
Nhật ký của quân gia:
Quá chậm, cố