Edit: Cực Phẩm
15
Sau khi Đường Ly bị tống về phòng giam, lại đàng hoàng đợi vài ngày, trong thời gian này Lý Hâm Ngô động một chút là đến, ra vẻ thiết diện vô tư quấy rầy hắn, Đường Ly thật sự nghĩ nếu không chạy trốn sớm, chỉ sợ tiểu cúc non của mình không giữ được nữa rồi.
Vì vậy, hôm nay khi ngục tốt đến đưa cơm tối, Đường Ly ôm bụng lăn lộn đầy đất: Vị quân gia này, ta đau bụng quá.
Ngục tốt vỗ đùi: Ai nha má ơi, cuối cùng ngươi cũng có động tĩnh rồi.
Đường Ly như lạc vào sương mù: … Ngươi nói gì?
Ngục tốt diện vô biểu tình mở cửa lao đi vào: Không có gì, để ta xem bụng ngươi một chút.
Đường Ly cắn răng giả bộ đau đến không chịu được, sau đó thừa dịp ngục tốt sát lại thì tung một quyền ra.
Ngục tốt bụm mặt nhảy nhót tưng bừng, lại xoay xoay mấy vòng tại chỗ, kêu thảm vật ngã xuống đất, chân còn giật giật vài cái: A! Đau quá! Đây là truy mệnh tiến… trong truyền thuyết… sao…
Đường Ly mục trừng khẩu ngốc, hoàn toàn bị hành động khoa trương hoa lệ của ngục tốt chấn kinh rồi.
Cũng không có tiến gì đâu! Cho dù ngươi rất ái diễn rất cuồng diễn thì cũng phải kết hợp với tình huống thực tế một chút chứ!
16
Vô luận như thế nào, cơ hội chạy trốn luôn luôn không thể bỏ qua, Đường Ly nhảy qua thân thể vẫn đang không ngừng co giật của ngục tốt, lần thứ ba theo phương hướng tự do, chạy trốn.
Lúc này hắn đã học được thông minh, chạy đến đại môn thì cơ trí ló đầu ra, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, xác nhận Lý Hâm Ngô không tĩnh toạ ở góc chết nào, mới yên lòng mà đi ra ngoài.
Nhưng mới vừa bước được một bước, đột nhiên Lý Hâm Ngô lại từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Đường Ly, vẻ mặt “Ngươi làm sao mà ra được”: Ngươi lại chạy trốn, quả thật mục vô pháp kỷ, không hề có tâm hối cải, phải phạt nặng.
Đường Ly hữu khí vô lực: Mới vừa rồi ngươi trốn ở đâu…
Lý Hâm Ngô híp một cái mắt: Bản thống lĩnh cần trốn sao?
Đường Ly đổi giọng: Mới vừa rồi ngươi ở đâu?
Lý Hâm Ngô chỉ chỉ nóc nhà.
Đường Ly say đến tuý vũ cửu thiên: Ngươi ở trên nóc nhà làm gì?
Lý Hâm Ngô trấn định: Ngắm trăng.
Đường Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời trời u ám đen như mực một chút, khóe miệng giật một cái: Nói cứ như có trăng thật vậy…
Lý Hâm Ngô: Làm càn.
Đường Ly: Được được được, ta lại làm càn.
Lý Hâm Ngô: Bản thống lĩnh phải phạt ngươi thật nặng.
Đường Ly liếc mắt: Ngươi lại muốn thế nào?
Lý Hâm Ngô sờ sờ cằm, lạnh lùng nói: Ngươi có biết viết chữ không?
Đường Ly: Biết.
Lý Hâm Ngô: Chỗ ta có mấy thiên công văn cần sao chép, liền phạt ngươi sao công văn.
Đường Ly thở phào nhẹ nhõm, khờ dại nghĩ, sao công văn dù sao cũng không phải ý đồ xấu gì, vì thế lúc này hắn để cho Lý Hâm Ngô khiêng, ngoan ngoãn cùng hắn đi.
~
Nhật ký của quân gia:
Lúc nãy chờ thật lâu.
Để trốn hắn, còn phải dính mưa cả đêm trên nóc nhà.
Phải phạt nặng!
17
Theo Lý Hâm Ngô vào phòng ngủ của hắn, đường nhìn của Đường Ly không cẩn thận quét qua giường Lý Hâm Ngô, vừa đảo qua, Đường Ly lập tức liền phát hiện không đúng.
—— Lần trước y phục mình thay ra, cư nhiên bị Lý Hâm Ngô đặt ở bên gối đầu.
Mặt nhăn lại, hơn nữa hình như… càng ô uế.
Lý Hâm Ngô theo ánh mắt của hắn nhìn sang, mặt không thay đổi đi tới đầu giường, bỏ y phục để dưới gối đầu, lập tức điềm nhiên như không nói: Ngươi nhìn cái gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Ly lúc đỏ lúc trắng: Ngươi… ngươi để y phục ta dưới gối đầu làm gì vậy? Phía trên dính gì vậy?
Lý Hâm Ngô trầm mặc một lát, cưỡng ép đổi chủ đề: Ngươi phải sao thật tốt công văn, không sao tốt ta phạt nặng hơn.
Đường Ly vừa xấu hổ vừa tức giận: Ngươi vừa dơ vừa hạ lưu, ta không giúp ngươi sao.
Lý Hâm Ngô nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng, biểu tình có chút bị thương.
Lòng Đường Ly mềm xuống, nhìn bộ dáng này của hắn, cảm thấy mình vừa nói hình như có chút quá phận, giọng nói liền mềm lại: Ngươi trả lại y phục cho ta, ta không cùng ngươi so đo nữa.
Ánh mắt Lý Hâm Ngô lóe lên: Thật ra đây không tính là dơ.
Đường Ly: Hả?
Lý Hâm Ngô vò đã mẻ lại cho sứt luôn, dán sát kìm chặt cổ tay Đường Ly: Còn có cái dơ hơn, ngươi muốn biết chút không?
Đường Ly: Không muốn!
Lý Hâm Ngô: Chậm rồi.
Vì vậy sau nửa canh giờ, Đường Ly mặt đỏ tía tai ngồi ở trước án giúp Lý Hâm Ngô