Edit: Cực Phẩm
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đây là sau khi tắt đèn. Tìm cái kia cái gì cái gì gì gì đó, ta đi W được rồi … _(:з” ∠)_
27
Lý Hâm Ngô thoả mãn kéo sàng đan (ra giường) bọc Đường Ly lại, ôm cả người vào trong ngực: Muốn nữa không?
Đường Ly sợ đến vùng ra: Không!
Lý Hâm Ngô có chút hơi thất vọng: Được, vậy thì tiếp tục kiểm tra.
Đường Ly vỗ cái bẹp lên mặt hắn: Còn kiểm tra cái rắm!
Lý Hâm Ngô nghiêm túc gật đầu: Kiểm tra cái rắm.
Đường Ly hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa rồi.
Lý Hâm Ngô đặt cằm trên vai Đường Ly, cọ cọ mặt vào cổ hắn, sau đó cầm lấy đồng tiền méo mó trên ngực: Nó thay ta cản một mũi tên.
Đường Ly giơ tay lên xoa xoa mái tóc rậm rạp của Lý Hâm Ngô, giống như đang sờ đại cẩu.
Lý Hâm Ngô ôn nhu nói: Nó là ngươi cho ta, là ngươi không hy vọng ta chết, muốn ta sống để gặp ngươi.
Đường Ly khẽ “Ừ” một tiếng.
Lý Hâm Ngô: Ta rất nhớ ngươi.
Đường Ly rất cảm động: Ta cũng nhớ ngươi.
Bầu không khí hết sức ấm áp ngọt ngào.
Vẻ mặt Lý Hâm Ngô thâm trầm: Mỗi ngày muốn thượng ngươi, muốn lộng ngươi đến loạn thất bát tao, khóc cầu xin tha thứ, trên người mỗi một chỗ đều dính đầy của ta…
Đường Ly: Câm miệng, biến thái chết tiệt.
Lúc này, ngục tốt vô cùng ái diễn giơ cao hai tay đi tới, vừa nhìn thấy tình hình của hai người liền lập tức nhắm mắt lại: Thống lĩnh, cái gì tôi cũng không thấy, hì.
Đường Ly: Hì muội ngươi.
Thiên sách phủ còn có người bình thường nào sao? Tính tình của Lý Thừa Ân [1] là cái kiểu gì đây?
[1] Lý Thừa Ân: Thống lĩnh Thiên sách phủ.
Lý Hâm Ngô cau mày, vô cùng hẹp hòi dùng sàng đan cuốn Đường Ly đến cổ cũng không lộ ra: Ngươi tới làm gì.
Một tí xíu cũng không cho nhìn.
Vì thế lúc này, phía sau ngục tốt, một thanh niên mặc phúc sức Đường môn từ chỗ tối hiện hình, thiên ky hạp trong tay để sau lưng ngục tốt, trên mặt đeo mặt nạ nửa mặt, mặt nửa gương mặt lộ ra cho thấy biểu tình rất đặc sắc, e rằng không thể dùng từ mà miêu tả.
28
Đường Ly giật mình, lập tức cao hứng bừng bừng vẫy tay: Sư huynh sư huynh!
Sư huynh Đường Ly, tên Đường Yến, lớn hơn Đường Ly ba tuổi, từ năm Đường Ly mười tuổi bắt đầu nhập môn liền như hình với bóng cùng hắn, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ cùng luyện công, một người số hiệu là 2333, người kia là 9527, tình cảm huynh đệ vô cùng thắm thiết, lần này thấy Đường Ly thất tung nhiều ngày liền men theo đầu mối, một đường truy đến dự định cướp ngục cứu người.
Nhưng mà, trăm triệu lần không nghĩ tới.
Đường Yến tỉnh táo hít một hơi, nhìn Lý Hâm Ngô, nhìn Đường Ly, lại nhìn nhìn một bãi hỏng bét gì đó trên tường, lâm vào trầm mặc đáng sợ.
Sao giống như chuyện □□ vậy!
Đường Ly đỏ mặt: Sư huynh ngươi đừng loạn tưởng, nghe ta giải thích.
Đường Yến: Ta muốn đến thăm ngươi một chút.
Đường Ly: Sư huynh ngươi có ý gì.
Đường Yến chân thành nhìn sư đệ: Ngươi phải sửa đổi thật tốt, tẩy tâm cách diện [2], làm người lần nữa.
[2] Tẩy tâm cách diện: rửa tâm hồn thay đổi bề ngoài.
Đường Ly lo lắng uốn tới ẹo lui: Sư huynh ngươi hãy nghe ta nói.
Đường Yến khoát khoát tay, chạy mất dạng nhanh như một làn khói.
Lý Hâm Ngô: Phụt.
Đường Ly đấm hắn: Cười cái gì!
Lý Hâm Ngô lãnh khốc: Nội ứng ngoại hợp, cấu kết vượt ngục, ngươi nói phải phạt thế nào?
Đường Ly sợ đến mặt mũi trắng bệch: Không được đến nữa, đau lắm.
Lý Hâm Ngô lộ ra một nụ cười hỏng bét: Không cần nơi đó, chúng ta dùng chỗ khác.
29
Đường Ly cảm giác mình thấy được kết cục rồi.
~
Nhật ký của quân gia:
Như vậy lại như vậy.
Xuỵt xuỵt lốp bốp cạch cạch két kẹt két kẹt cộp cộp cộp.
Thành công biến thái.
30
Lần kia qua đi, Đường Ly liền rời khỏi phòng giam, có thể tự do hoạt động.
Nhưng mà mỗi ngày vẫn sẽ bị Lý Hâm Ngô gắn các loại tội danh kỳ kỳ quái quái, như là tội ăn không hết hạt gạo lãng phí lương thực, tội đi nhà xí dùng nhiều thảo chỉ (giấy) lãng phí thảo chỉ, tội dậy sớm luyện công động tĩnh quá lớn quấy rối giấc ngủ của thống lĩnh, sau đó khiêng quay về phòng ngủ như vậy như vậy, vô cùng ô uế vô cùng bẩn thỉu, nếu như viết ra thì chính là một cuốn bách khoa toàn thư biến thái sống sờ sờ.
Mỗi ngày Đường Yến lấy đánh cọc gỗ làm ky quan, cùng ngục tốt đấu võ miệng, thuận tiện ngồi góc tường nghe một chút, cảm thấy mình cũng muốn biến thái luôn.
Thế nhưng Lý Hâm Ngô không cho hắn đi, đưa cho hắn một đống đồ chỉ và phối phương [3] chẳng biết từ đâu ra, để cho hắn theo đó làm theo.
[3] Đồ chỉ: bản vẽ, phối phương: phương pháp phối chế.
Mấy ngày này Đường Yến nghe sư đệ nói, Lý Hâm Ngô gì kia và hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khắp nơi bảo vệ hắn, còn nhận của hắn một đồng tiền để làm lễ hỏi.
Sau khi Đường Yến hiểu rõ, toàn bộ tam quan của hắn đều tan nát bể vỡ hết.
Bởi vì theo như Đường Ly miêu tả, hắn vẫn cảm thấy đoạn tình đầu này của sư đệ vô cùng hồn nhiên ngây thơ.
Chính là loại sau nhiều năm hai người gặp lại, ngượng ngùng lấy ra tín vật định tình, nói một câu: Ngươi có khoẻ không.
Mà không phải, sau nhiều năm hai người gặp lại, biến thái móc ra cây gì đó, nói một câu: Làm sướng không.
Hay là…
Đi tè cho ta xem.
Kiểm tra ám đạo.
Quỳ xuống ngậm vào.
Nâng mông lên.
…
Đường Yến cảm giác mình không muốn yêu đương nữa rồi.
Quá dơ bẩn, nghĩ tới yêu đương, chính là có một cỗ vị đạo gì gì đó.
31
Qua hơn một tháng.
Ban đêm, Đường Ly ngâm mình trong mộc