Sau khi cùng một đám con gái tám nhảm lêu lổng xong, Tòng Thanh Vũ có chút mệt mỏi trở về nhà. Lúc đi đến cửa nhà mình định mở cửa đi vào, rất lạ lùng, trái lại giờ phút này cô càng muốn gặp người phụ nữ vô vị kia. Cũng sắp tới giờ, nàng sắp về nhà rồi. Dù sao bản thân mình có chìa khóa, mở cửa vào trong đợi nàng là được rồi.
Sau khi vào trong nhà Triệu Y Cách, điều đầu tiên Tòng Thanh Vũ để ý đến là trước cửa có để một đôi giày cao gót. Tuy đôi giày này nhìn lạ hoắc, nhưng mà, ừm, là số đo của Triệu Y Cách. Nghĩ đến cũng không kỳ lạ, đại tiểu thư cái gì cũng xài đồ tốt nhất, mỗi ngày đổi một đôi giày mới cũng không phải chuyện mới mẻ gì cả. Xem ra Triệu Y Cách về nhà rồi, nhưng mà hôm nay trở về sớm hơn một chút so với trước đây.
Đi vào bên trong, cô nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm. Cô cười cười, đại tiểu thư về nhà điều đầu tiên làm đi tắm, thói quen không hề thay đổi. Tòng Thanh Vũ đi đến phòng tiếp khách, định đến ghế sô pha nghỉ ngơi một chút đi chuẩn bị bữa tối cho đại tiểu thư. Còn chưa ngồi nóng đít, Tòng Thanh Vũ liền cảm thấy có người mang theo mùi thơm của sữa tắm, từ phía sau ôm chặt lấy cổ cô.
"Hôm nay hôm nay tổng giám đốc là thế nào đây?" Tòng Thanh Vũ mỉm cười, quay đầu thấy một gương mặt quen thuộc. Nhìn nốt ruồi yêu mị bên mày phải của nàng, Tòng Thanh Vũ cười càng thêm sâu.
"Không thế nào cả. Đúng ra là em, hôm nay thế nào đây?" Người đứng phía sau quấn khăn tắm, từ sau ghế sô pha đi tới ngồi xuống bên cạnh Tòng Thanh Vũ, còn hữu ý vô ý mà dựa vào Tòng Thanh Vũ. Tòng Thanh Vũ nhìn nàng lộ ra bờ vai trắng nõn non mềm, khiến người ta nhịn không được muốn âu yếm.
"Rất tốt." Tòng Thanh Vũ trả lời. Cô cười như không cười nhìn cái tay đối phương tựa dây leo quấn quanh cổ mình, bờ môi cũng cách mình càng ngày càng gần, mùi thơm kéo tới. Khóe miệng cô cong lên, hai tay khéo léo nâng lên một chút, đem cả người đối phương ngồi lên đùi mình.
"Đều tại tôi, đêm đó không thõa mản nhu cầu của tổng giám đốc, mới chọc tổng giám đốc phải mặc thành như thế để quyến rũ tôi. Đều là lỗi của tôi." Tòng Thanh Vũ cười, tay cầm dao phẫu thuật có vết chai, chạm lên mặt xuất hiện cảm giác phúc hậu không nói nên lời. Người trên đùi cũng khẽ cười, đôi môi chậm rãi tới gần Tòng Thanh Vũ, sắp hôn cô.
Thời điểm mấu chốt, bàn tay Tòng Thanh Vũ vốn đang khẽ vuốt mặt nàng không chút lưu tình nắm lấy cằm đối phương, sau đó tay kia đẩy, đẩy nàng ngã xuống sô pha, sau đó bản thân liền đè lên, người dưới thân không thể động đậy.
"Nhị tiểu thư đùa hơi quá trớn rồi đó." Trên mặt Tòng Thanh Vũ không hề dao động, tay dùng sức cùng lúc càng lớn, làm cho Triệu Y Ninh ở dưới thân kinh hãi kêu thành tiếng: "Buông tôi ra!!"
"Tên của cô." Tòng Thanh Vũ không chút gợn sóng hỏi"
Cằm truyền đến cảm giác đau nhức khiến cho Triệu Y Ninh không thể không cúi đầu, khó khăn nói ra: "Cô buông tôi ra trước đã, nếu không tôi nói thế nào đây chứ?"
Tòng Thanh Vũ lúc này mới buông tay ra, nhưng mà thân thể mập mờ đè nặng Triệu Y Ninh như trước.
Triệu Y Ninh vuốt vuốt cái cằm, thật vất vả mới hồi phục tinh thần, dung ánh mắt oán hận chờ đợi Tòng Thanh Vũ, không cam tâm tình nguyện nói: "Triệu Y Ninh."
"Thật thần kỳ nha!" Tòng Thanh Vũ cẩn thận tỉ mỉ xem mặt nàng, "Cùng một khuôn mặt, nhưng khác linh hồn cùng tính cách. Thiếu chút nữa không nhận ra."
Triệu Y Ninh hỏi: "Chị tôi nhắc tới tôi với cô?"
Tòng Thanh Vũ lắc đầu, Triệu Y Cách khó ở như vậy, sao lại vô duyên vô cớ nhắc tới chị em của mình? Chẳng qua trong lúc vô tình nhắc đến mình có một cô em gái, những cái khác một mực không nói. Bây giờ nhìn thấy Triệu Y Ninh, Tòng Thanh Vũ mới biết được, thì ra là em gái song sinh.
"Vậy sao cô nhận ra tôi? Bọn tôi gần như giống y hệt nhau!"
Tòng Thanh Vũ cong lên một nụ cười, tay trái sờ lên mày phải của Triệu Y Ninh: "Cô vẽ nốt ruồi không được cho lắm, nốt ruồi kia của chị cô phải cách mày phải gần thêm chút nữa." Nói xong, cô lấy tay nhẹ nhàng lau đi nốt ruồi giả bên mày phải của nàng.
Triệu Y Ninh dùng ánh mắt