"Sao cô lại ở đây? Còn hút thuốc?" Tòng Thanh Vũ chậm rãi đi đến bên cạnh Lương Mộng Hàm, cùng cô quan sát cảnh sắc thành thị.
Lương Mộng Hàm chỉ cười cười với cô, vẫn mang vẻ không đứng đắn không ràng buộc như cũ: "Bác sĩ Tòng muốn một điếu chứ?"
Tòng Thanh Vũ mỉm cười lắc đầu: "Tôi không có thói quen hút thuốc, hơn nữa hút thuốc lá đối thân thể cũng không tốt."
Lương Mộng Hàm nghe xong, ngược lại là hung hăng hít một hơi, sau đó một đoàn khói mờ mờ ập đến. Cô như đang đùa giỡn Tòng Thanh Vũ vậy: "Bác sĩ Tòng đang nhắc nhở tôi sao?"
"Cô cho là như vậy cũng được, dù sao nghe có lọt hay không cũng không liên quan đến tôi."
Lương Mộng Hàm nheo mắt, cong khóe miệng, lời nói thoát ra như đang trêu chọc cô: "Haha, bác sĩ Tòng khi còn bé nhất định là đứa trẻ ngoan, siêu —— cấp —— nghe lời mẹ." Cô còn cố ý nhấn mạnh hai chữ siêu cấp, giống như đứa trẻ nói với người lớn về một chuyện mới lạ vậy.
"Đúng vậy đó, siêu —— cấp —— nghe lời." Lương Mộng Hàm cố ý giả giọng đáng yêu làm tâm tình Tòng Thanh Vũ đang không tốt cũng nhịn cười không được, cô học cách nói chuyện của Lương Mộng Hàm để trả lời.
Tòng Thanh Vũ thổi khí nhìn phong cảnh, Lương Mộng Hàm tiếp tục hút thuốc của mình. Cô rất hưởng thụ không khí yên tĩnh cùng khoan thai này trong chốc lát, sau đó cô hỏi: "Cô vẫn phải trả lời vấn đề của tôi, sao lại ở đây? Không phải bây giờ cô nên canh giữ bên cạnh em gái mình hay sao?" Tòng Thanh Vũ hỏi một cách thoải mái.
"Cô còn chê chưa đủ nhiều sao? Cả nhà đều đến, tôi ở bên trong làm cái gì?" Lương Mộng Hàm cũng không phải là chị gái vô tư kính dâng, bản thân cô cũng có chút tâm tư, "Muốn hút điếu thuốc, trong phòng bệnh không cho phép, nên tôi đi lên đây thôi."
"Có anh chị em thật tốt." Tòng Thanh Vũ nói, "Nào giống tôi, từ nhỏ đã cô đơn một mình."
Nói đến đây, Lương Mộng Hàm xoay người, một đôi mắt nheo lại, không biết mang theo tâm tình gì mà nhìn cô: "Ba mẹ không cùng cô sao? Bác sĩ Tòng cũng không giống đứa trẻ thiếu hụt tuổi thơ."
Tòng Thanh Vũ từ chối cho ý kiến cười cười: "Bọn họ so với ai khác cũng rất lo lắng cho tôi. Chỉ có điều lúc nhỏ, bọn họ công tác bận rộn, thực tế ba tôi ở trong đội hình cảnh, lúc có công vụ, nói đi là đi, lúc nào trở về cũng không chắc chắn. Mẹ tôi cũng thế. Cho nên một mình tôi đáng thương đi ngủ, cũng là chuyện thường xảy ra."
"Từ nhỏ đã dám ngủ một mình sao? Thật là dũng cảm." Tòng Thanh Vũ không biết Lương Mộng Hàm hôm nay làm sao, không ngừng ở đây giả vờ đáng yêu. Chẳng qua, thật đúng là rất vui vẻ, đoán chừng Nhị tiểu thư ở chung với cô không cần mỉm cười lời nói phát sầu.
"Nhất định phải dũng cảm."
"Đúng rồi, hôm nay làm xong phẫu thuật sao lại không nhắc đến cô?"
Vừa nhắc tới Lương Thư Hàm, ưu sầu liền leo lên lông mày của Tòng Thanh Vũ, cô khó có thể mở miệng, miệng mở mở ra lại không nói nên lời.
Lương Mộng Hàm vẫn chờ câu trả lời của cô, nhìn phản ứng của cô, càng xác định được Tòng Thanh Vũ đang không thích hợp.
Dường như Tòng Thanh Vũ cũng phát hiện được ánh mắt dò xét của Lương Mộng Hàm, che giấu dưới khóe miệng, kéo ra một nụ cười: "Không có, thời gian làm phẫu thuật quá dài. Sau khi kết thúc có chút choáng váng, nên ở trong nghỉ ngơi một chút mới bước ra."
Lương Mộng Hàm nhìn mái tóc dài theo gió che khuất khuôn mặt cô, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút thất thần: Cô gái xinh đẹp làm rung động lòng người. Khó trách Triệu Y Cách đã bị câu đi mất.
"Thuốc lá cũng đã hút xong rồi, tôi cũng nên đi xuống. Bác sĩ Tòng không thoải mái, vẫn là ít đón gió thôi. Còn có, chuyện Thư Hàm, vẫn muốn cám ơn cô." Câu nói cám ơn kia của Lương Mộng Hàm không thể nghi ngờ lại xúc động thần kinh mẫn cảm của Tòng Thanh Vũ, mình rõ ràng không có xứng đáng...
"Tôi..."
"Hử, còn có việc gì?"
Tòng Thanh Vũ muốn nói lại thôi: "Không có gì, kế tiếp Thư Hàm phục hồi sau phẫu thuật là bác sĩ Phan chịu trách nhiệm, tôi cần nghỉ ngơi một thời gian." Công việc giao cho bác sĩ Phan, cô rất yên tâm, lại có thể tránh gặp mặt Lương Bách Hàm.
Tuy rằng cô đối với Lương Bách Hàm hận thấu xương, nhưng, có một số việc mình vẫn cần biết rõ ràng. Cho nên, thừa lúc nghỉ ngơi, cô muốn quay về nhà, hỏi thăm cố nhân đã lâu không gặp mới được...
Giờ phút này Triệu Y Cách đang ngồi trong quán bar lần trước. Hôm nay Tòng Thanh Vũ phải trở về, nàng vốn định sẽ cố gắng tâm sự với cô, nhưng Trần Ngữ gọi điện thoại muốn nàng phải ra ngoài, nói làcó chuyện quan trọng.
"Cho nên, đêm hôm khuya khoắt cậu gọi tôi ra ngoài muốn nói cho tôi biết, bác sĩ lần trước kia câu dẫn đứa em vị thành niên của cậu sao?" Triệu Y Cách nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, lại thủy chung không uống một ngụm. Nàng nhớ rõ, bác sĩ Tòng nói uống rượu sẽ làm tổn thương dạ dày. Nghe lời như vậy, có phải nên trở về nhà ngắm cô một cái?
Kiều Nam nói: "Cái gì gọi là bác sĩ kia? Y Cách, cậu bớt giả vờ đi, chuyện của Lữ Tân Dương bọn mình cũng biết rồi. Không phải tay bác sĩ kia ở chung với cậu sao? Mối quan hệ này, bọn mình cũng biết rồi."
"Bây giờ cậu còn muốn nói chuyện bác sĩ Tòng câu dẫn em gái mình không liên quan tới cậu nữa sao?"
"Tôi từ đầu đến cuối không nói câu nào không liên quan đến tôi cả." Chẳng qua nàng cảm thấy Tòng Thanh Vũ không giống loại người như vậy, "Hơn nữa, có phải cậu đã hiểu làm rồi hay không?" Tuy rằng gần đây cảm thấy Tòng Thanh Vũ là lạ.
Trần Ngữ nghe nàng nói là mình đã hiểu lầm, hắng giọng nói: "Cái gì chứ? Y Cách cậu cũng quá thiên vị rồi đó. Cô ta thật đúng là tình nhân của cậu, cậu cũng không thèm để ý đến cô ta, làm cô ta tận lực đi câu dẫn một đứa trẻ."
Triệu Y Cách nghĩ đến lần trước Tòng Thanh Vũ lần đầu gặp Lương Thư Hàm cùng với người ta mắt đưa mày lại, nói: "Quản cái gì chứ? Cô ta chính là người như vậy, thích quyến rũ bé gái non nớt nhất. Muốn cô ta không làm như vậy, hãy để em gái cậu cách xa cô ta một chút đi." Thật ra nàng muốn nói, nàng cùng người ta còn không thể hoàn toàn xem là quan hệ người yêu. Nhưng sau chuyện của Lữ Tân Dương lần trước, những người này đã sớm xác định quan hệ giữ hai người rồi. Nàng muốn phủ nhận, sợ là không ai tin hết, cũng chẳng thèm nói nữa.
"Sao mình vẫn chưa thấy scandal của hai người truyền ra?" Kiều Nam hỏi. Vốn vào lúc này, những con chó săn của truyền thông đã sớm bắt gió bắt bóng rồi chứ, điên cuồng đào bới chuyện riêng tư của người khác? Nhưng, lần này một chút động tĩnh cũng không có.
Nói đến đây, Triệu Y Cách im lặng. Nếu quả thật bị truyền thông đào ra, ba nàng cũng rất nhanh sẽ biết, như vậy, chuyện này sẽ rất phiền phức. Cho nên, lời nói của Kiều Nam cũng gián tiếp nhắc nhở mình, một mặt phải cẩn thận, một mặt phải gấp rút gia tăng lực lượng của mình.
Người ở chỗ này ngoại trừ Kiều Nam, những người khác đại khái cũng biết băn khoăn của Triệu Y Cách, chuyện của Tống Thi Vận và Triệu Y Cách trước kia chính là vết xe đổ.
"Y Cách, gần đây chuyện của cậu thế nào rồi? Nghe nói chú