"Tìm chỗ ăn cơm?" Triệu Y Cách hỏi.
"Có vấn đề gì không?" Tòng Thanh Vũ thu dọn đồ trong tay, cúi đầu, một bên dọn dẹp lại cái bàn, một bên hỏi lại. Cô cố gắng khiến giọng nói của mình nghe lạnh nhạt đi một chút.
Triệu Y Cách cưỡng ép đè lại món đồ trên tay cô, bức bách cô chuyển lực chú ý về phía mình: "Thời gian qua em rất ít khi ra ngoài ăn với tôi, tôi thấy —— là em có vấn đề gì."
Tòng Thanh Vũ cũng không tránh né nàng, biểu lộ như trước: "Nói một chút xem, tôi có vấn đề ở đâu?"
"Thứ nhất, vì sao mấy ngày nay không về nhà? Đừng có nói với tôi bận chuyện gì, tôi một chữ cũng không tin; thứ hai, là thái độ của em." Triệu Y Cách nhìn thẳng vào cô, đâu vào đấy nói ra hai điểm mà bản thân để ý nhất.
Tòng Thanh Vũ mỉm cười, chẳng qua theo Triệu Y Cách là vô cùng miễn cưỡng: "Triệu Y Cách chính là Triệu Y Cách, chất vấn đều có trật tự như vậy."
"Đừng có quanh co." Bây giờ Triệu Y Cách cảm thấy chuyện đang trở nên nghiêm trọng, "Tôi không có sự kiên nhẫn, tâm cũng không có đủ kiên cường để chịu đựng sự xa cách đáng sợ của em."
Tòng Thanh Vũ rũ mắt xuống, không nói lời nào, trên mặt cũng không thoải mái, quay lưng lại trầm mặc. Triệu Y Cách thấy sắc mặt cô trầm xuống, bản thân cũng nhíu mày, cho rằng cô gặp chuyện gì đó phiền lòng, nàng một lúc cũng mềm lòng, hối hận vừa rồi giọng nói của mình quá cứng rắn. Nàng bất đắc dĩ thở ra một hơi, duỗi hai tay mảnh khảnh, dịu dàng từ phía sau vòng ôm lấy eo Tòng Thanh Vũ. Nàng nhẹ nhàng đem mặt dán lên tấm lưng nhỏ bé và gầy yếu của Tòng Thanh Vũ, nhẹ nhàng cọ, lời nói thoát ra cũng ôn nhu như nước: "Rút cuộc là làm sao vậy? Nếu không vui thì nói cho tôi biết, đừng khó chịu một mình."
Đối với người luôn luôn lạnh nhạt như Triệu Y Cách mà nói, có thể làm nàng tình cảm dịu dàng như bây giờ thật sự đã không dễ dàng. Nàng như vậy, cũng chỉ có Tòng Thanh Vũ mới có thể nhìn thấy. Chỉ tiếc, hiện tại Tòng Thanh Vũ không có lòng dạ đâu mà nghĩ đến việc sự dịu dàng của nàng. Cô cứng ngắc giống như tòa điêu khắc, cắn môi, như giãy dụa đã rất lâu, cô đẩy cánh tay đang vòng trên eo mình ra: "Chị —— đừng như vậy."
Triệu Y Cách vốn tưởng rằng Tòng Thanh Vũ sẽ thu hồi tính tình, lại không nghĩ cô lại phản ứng lạnh nhạt như vậy, nhất thời kinh ngạc mà há to miệng: "Em đang nói cái gì?"
Tòng Thanh Vũ nắm chặt hai tay: "Tôi đã nghĩ rất lâu rồi, chúng ta, nên chia tay đi." Trước đó cô còn muốn giải thích rất nhiều, nhưng chân thật đến trên miệng, vẫn nói không nên lời. Đến cuối cùng, chỉ có thể nói ra mấy chữ này, nhưng chỉ mấy chứ này, cũng đã khiến cô đau đớn không chịu được.
Triệu Y Cách hiển nhiên không thể tiêu hóa nổi những lời này của Tòng Thanh Vũ, bản năng kháng cự lắc đầu: "Nghe không hiểu... Tôi nghe không hiểu lời của em..." Nàng thì thào tự nói, giống như đang an ủi chính mình.
Tòng Thanh Vũ cắn chặt răng, quyết tâm lên: "Không, chị hiểu được ý tứ trong lời nói của tôi. Tôi nói, chúng ta nên chia tay đi." Cô kiên định lặp lại câu nói một lần nữa.
"À, nên chia tay đi?" Triệu Y Cách cười lạnh lặp lại câu nói của cô, nên chia tay đi, lời này nghe bất đắc dĩ cỡ nào! Nhưng, thật sự bất đắc dĩ sao? "Nói như vậy, mấy ngày nay là em cố ý không về nhà, vì muốn chia tay với tôi, đúng không?" Một loại cảm giác bị phản bội xâm nhập thân thể Triệu Y Cách, nàng nói tới nghiến răng nghiến lợi.
"Vâng." Tòng Thanh Vũ đau lòng nhắm mắt lại, dấu đi bất đắc dĩ cùng tự trách trong mắt.
"Vì sao?!" Triệu Y Cách lạnh lẽo nghiêm túc hỏi.
"Bởi vì mệt mỏi. Ba của chị lợi hại như vậy, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, căn bản không có cách nào đối đầu với thủ đoạn lợi hại của ông ta. Còn có Lương Bách Hàm, anh ta nói đúng, tôi cùng một chỗ với chị, áp lực của chị quá lớn. Tôi không thể ích kỷ vì tình yêu của bản thân mình, mà không để ý cảm thụ của chị. Đúng như lời của anh ta, anh ta có thể cho chị cuộc sống tốt hơn." Lời này của Tòng Thanh Vũ nghe như nguyên nhân quyết định chia tay Triệu Y Cách, nhưng thật ra, cô đang hết sức ám chỉ Triệu Y Cách.
Quả nhiên, con mắt Triệu Y Cách sắc bén nghiêng qua: "Có phải ba tôi và Lương Bách Hàm tìm em nói gì phải không? Bọn họ uy hiếp em sao? Phải không?! Bọn họ có phải uy hiếp rời khỏi tôi không?!" Giọng nói của Triệu Y Cách liên tiếp nâng cao, nàng kích động hỏi, trong giọng nói tràn đầy căm hận đối với Triệu Kiên và Lương Bách Hàm. Bọn họ, tại sao có thể làm như vậy?!
Tòng Thanh Vũ cúi đầu xuống, không nói.
Phản ứng như vậy không thể nghi ngờ là ngầm thừa nhận, xác mình suy nghĩ trong lòng Triệu Y Cách. Mà phản ứng của Tòng Thanh Vũ nhìn như uất ức cùng ẫn nhẫn càng khiến Triệu Y Cách vì cô mà đau lòng, cùng tức giận đối với Triệu Kiên và Lương Bách Hàm.
Tòng Thanh Vũ liếc mắt nhìn qua vẻ mặt của Triệu Y Cách, rất tốt, mục đích của mình đã đạt được một nửa.
"Chị không cần như vậy, thật ra bọn họ rất đúng không phải sao?" Tòng Thanh Vũ không trực tiếp trả lời Triệu Y Cách, mà ở bên cạnh nhấn mạnh sự thật Triệu Kiên và Lương Bách Hàm đi tìm mình, "Đưa ra quyết định như vậy không phải là tôi quyết định qua loa, tôi đã cẩn thận cân nhắc rồi, cho nên..."
"Đã đủ rồi!" Triệu Y Cách cắt lời cô, bổ nhào vào ngực cô ôm lấy cô, "Cầu xin em đừng có nói những lời tàn nhẫn như thế có được không, tôi không thích nghe... Không thích nghe... Mặc kệ người khác nói như thế nào, tôi thừa nhận em, tôi sẽ không buông tay em ra." Nói nói, nước mắt trong nháy mắt đã rơi đầy trên mặt Triệu Y Cách, rơi xuống áo blouse của Tòng Thanh Vũ.
Từ khi nào lại nhìn thấy Triệu Y Cách nhu nhược chịu thua như vậy, giờ phút này, nàng thuần túy chỉ là một cô gái bình thường muốn níu giữ người yêu của nàng mà thôi. Tòng Thanh Vũ cảm thấy những giọt nước mắt này giống như là nham thạch nóng hổi, một mực thấm vào lòng cô, thiêu đốt tâm tình cô. Cô cứ như vậy buông thỏng hai tay, mặc cho người bên cạnh ôm mình thật chặt.
"Lời của người khác, tại sao phải để ý như vậy? Chúng ta cùng một chỗ, chẳng có quan hệ với bất luận kẻ nào cả." Nước mắt của Triệu Y Cách tuôn rơi, gặp phải sự việc to lớn hơn nữa, nàng nhiều lắm thì nhăn mày, tâm tình chấn động làm sao sẽ lớn như lúc này. Nàng ngửa mặt lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt dừng lại trên người Tòng Thanh Vũ: "Hay là, có những chuyện khác quấy nhiễu em?"
Trong lòng Tòng Thanh Vũ không hoảng hốt là giả, nhưng vẻ mặt vẫn không chút biến sắc như trước, cuối cùng: "Không có. Tôi là vì tốt cho chị..."
"Em thật sự biết rõ điều gì là tốt nhất đối với tôi ư?" Triệu Y Cách có chút tức giận, chẳng lẽ cô không hiểu mình sao? Nàng muốn cái gì Tòng Thanh Vũ còn không rõ sao? Hiện tại vì sao lại nói những lời này?!
Tòng Thanh Vũ nắm lấy cánh tay nàng trên người mình: "Cũng vì hiểu rõ, cho nên tôi... Được rồi, tóm lại tôi đã quyết định."
"Lúc trước nói muốn cùng một chỗ là em, hiện tại muốn chia tay cũng là em. Như vậy, rất không công bằng." Triệu Y Cách nói, "Hiện tại thái độ của em đã kiên quyết như vậy, được, tôi cho em thời gian để suy nghĩ cho rõ. Về phần ba tôi với Lương Bách Hàm, đó tuyệt đối không thể trở thành lý do em từ bỏ tôi." Cuối cùng, nàng thu hồi tâm tình bi thương, trước khi đi nói: "Em không nên trở thành kẻ nhu nhược như vậy."
"Chờ một chút." Tòng Thanh Vũ gọi Triệu Y Cách lại.
Triệu Y Cách dừng bước lại, Tòng Thanh Vũ nói: "Đừng trách ba chị với Lương Bách Hàm, bọn họ chẳng qua..."
Lời còn chưa dứt, Triệu Y Cách liền phẫn nộ lên tiếng: "Đã đủ rồi, không cần em đại từ đại bi như vậy." Nàng đóng sập cửa mà đi.
Tòng Thanh Vũ mím môi, trên mặt hiện ra