Triệu Y Cách ngẩn người, trong mắt trước sau vẫn là không thể tin được. Nàng như thế nào cũng không có nghĩ đến đây lại là lần đầu của Tòng Thanh Vũ. Lại không phải là chưa từng quen bạn gái, tuổi tác cũng không nhỏ...
Toàn thân Tòng Thanh Vũ cứng ngắc, đau đớn truyền đến từ bụng dưới khiến thân thể cô căng thẳng. Toàn thân không một mảnh vải, cứ việc ở trong nhà, mùa đông nhiệt độ thấp vẫn khiến cô lạnh run. Triệu Y Cách cảm thấy cơ thể cô run rẩy, làn da Tòng Thanh Vũ vốn trắng có chút bệnh, bây giờ bởi vì đau đớn và cơn lạnh, sắc mặt của cô càng trở nên trắng bệch vô cùng. Ngay cả đôi môi, cũng khô nứt trắng bệch.
Triệu Y Cách đau lòng một trận, vì hành vi có chút thô lỗ của mình vừa rồi mà hối hận. Lần đầu, nhìn dáng vẻ của cô đã biết là rất đau. Triệu Y Cách cúi xuống, dùng thân thể của mình sưởi ấm thân thể lạnh băng của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cất giọng dịu dàng: "Thật xin lỗi, tôi không biết em..."
Tòng Thanh Vũ ôm chặt cổ nàng, đầu chôn ở cổ nàng, tóc dài dày đặc của Triệu Y Cách xõa xuống, mùi hương như có như không chui vào trong mũi Tòng Thanh Vũ. Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ vào tóc nàng, tham lam ngửi lấy, muốn đem mùi vị quen thuộc của người bên trên khắc sâu trong lòng.
"Ôm chặt tôi..." Giờ phút này ngôn ngữ là dư thừa.
Triệu Y Cách tựa vào trán cô, hai mắt như nước nhìn Tòng Thanh Vũ chăm chú. Ngày thường, đôi mắt đen của Tòng Thanh Vũ giống như khối pha lê, một hòn đá đen nhỏ bên trong đáy nước thanh tịnh, màu đen thanh tịnh sáng ngời; mà bây giờ, trong ánh mắt cô như bị một tầng sương mù vây kín, xinh đẹp lại khiến người ta đau lòng.
Từng nụ hôn nhỏ mang theo hơi thở của Triệu Y Cách như thác rơi xuống trán, chóp mũi, trên môi Tòng Thanh Vũ, sau đó là cổ, xuống, xuống chút nữa...
Không khí trong phòng không hề lạnh như băng nữa, chúng theo giữa hai người đang nhiệt tình yêu nhau mà ấm lên, cuối cùng vào giây phút tứ chi các cô khó rời triền miên nhất, cùng hóa thành ngọn lửa rực rỡ nhất trong đêm.
Thời điểm Triệu Y Cách tỉnh lại, chỉ cảm thấy giá lạnh, tuy rằng trên người bọc một tấm chăn dày, nhưng mà người trong ngực đã không có ở đây. Nàng ngồi dậy, chỉ thấy dưới khay trà đè lên một mảnh giấy. Phía trên chỉ có sáu chữ đơn giản:
"Tạm biệt, chúc chị hạnh phúc."
Sáu chữ này đối với Triệu Y Cách mà nói, còn đau đớn tôi hận chị rất nhiều lần. Cô thật sự không cần nàng nữa, tối hôm qua, thật là lần cuối cùng. Triệu Y Cách cầm mảnh giấy, che mắt, lại vẫn không thể ngăn được nước mắt rơi xuống, một mình nàng nức nở hồi lâu, thẳng đến khi chuông điện thoại di động cắt đứt mọi thứ.
Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, qua quýt lau nước mắt, hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình, sợ người đầu bên kia nghe ra điểm khác thường: "Ba."
"Tối hôm qua đi đâu vậy?" Giọng nói uy nghiêm không cho phản kháng truyền đến.
"Qua đêm ở nhà bạn." Giọng nói của Triệu Y Cách lạnh nhạt tựa như thật sự có chuyện đó vậy.
Thấy nàng bình tĩnh như thế, Triệu Kiên cũng không có bất cứ lời nào: "Về sớm một chút, người sắp đính hôn rồi, ít đi ra ngoài thôi. Lại càng đừng vọng tưởng muốn quay lại với con nhỏ kia, nếu như ba biết được..."
Triệu Y Cách chịu đủ bức hiếp của Triệu Kiên rồi, ngắt lời ông: "Con đã biết rồi, đợi lát nữa con sẽ về." Nói xong cúp điện thoại. Nàng mặt ủ mày chau, tâm tình sa sút tới cực điểm, nhưng vẫn mạnh mẽ giữ vững tinh thần, mặc quần áo xong. Thật sự buồn cười, mình cũng là người sắp đính hôn rồi, tối qua lại lấy đi lần đầu tiên của cô, Triệu Y Cách, mày thật sự hại người rất nặng. Một loại tự trách quanh quẩn trong lòng nàng, Tòng Thanh Vũ biểu hiện ra tư thái hèn mọn như vậy khiến nàng đau đớn vô cùng.
Ý định ban đầu đi tìm Tòng Thanh Vũ đó là muốn nói cho rõ ràng, mà sau một đêm, nàng hiểu được, mặc kệ có nguyên nhân gì ẩn giấu phía sau, cân nhắc đến sự thật, cân nhắc đến thân bất do kỷ, trừ phi Lương Bách Hàm chủ động yêu cầu hủy bỏ hôn ước, nếu không nàng vẫn phải cúi đầu. Cuối cùng nàng trước khi ra ngoài lưu luyến nhìn lại nơi này một lần rồi mới bất đắc dĩ đóng cửa lại.
"Ơ, trở về rồi?" Hạ Tri Thu ngồi trong phòng khách, Tòng Thanh Vũ mới bước vào cửa, nàng ta đã tiến lại gần hỏi thăm.
Tòng Thanh Vũ dừng bước lại, nhìn Hạ Tri Thu xinh đẹp lại lười biếng nửa nằm trên ghế sô pha: "Sao cô lại ở chỗ này?" Bây giờ vẫn còn sớm, lúc này theo thói quen sinh hoạt của Hạ Tri Thu hẳn vẫn còn đang ngủ.
"Chờ cô đó. Tối hôm qua cô đi cả đêm không về, tôi thật sự rất lo lắng." Hạ Tri Thu dùng giọng điệu vui đùa nói ra lời này.
Tòng Thanh Vũ chỉ mím môi cúi đầu mỉm cười: "Thì ra địa vị của tôi nặng như vậy?"
Hạ Tri Thu đi đến bên người cô, vừa định phản bác. Đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt không tốt, thậm chí dùng giọng điệu chất vấn nói: "Trên cổ của cô là gì?"
Tòng Thanh Vũ theo bản năng khép cổ áo lại, nhắc tới chuyện tối hôm qua, sắc mặt cô cũng trở nên u ám: "Chuyện này không liên quan cô."
"Tối... Tối hôm qua cô ở cùng với Triệu Y Cách?" Hạ Tri Thu ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục hỏi, "Các người còn làm yêu?"
Tòng Thanh Vũ hơi không vui, nhưng Hạ Tri Thu nói như vậy khiến cô bất mãn: "Mắc mớ gì tới cô?!"
"Tôi đang hỏi cô!!" Giọng nói của Hạ Tri Thu ngày càng kích động.
Tòng Thanh Vũ nghiêng đầu, nheo mắt lại nhìn nàng ta: "Tôi ở cùng Triệu Y Cách đó, tôi lên giường với chị ấy đó. Cô có vấn đề gì sao?"
"Cô..." Hạ Tri Thu chọc tức, "Cô ta sắp đính hôn với tên đàn ông khác rồi, cô vẫn làm chuyện đó với cô ta, cô điên rồi sao?"
Tòng Thanh Vũ cười lạnh: "Cũng không liên quan đến cô." Cô lại nói tiếp, "Tôi không rõ vì cái gì cô lại tức giận như vậy. Tôi có tự do của tôi, tối hôm qua yêu ai hoặc ở cùng ai, có cần thiết báo cáo cho cô không?"
Hạ Tri Thu nghẹn lời, cô nói đúng, mình không có lập trường gì để đi để ý chuyện của cô. Vì sao mình lại tức giận như vậy... Vì sao... Nàng thoáng cái đã mất hết khí thế, cả người như bị rút mất linh hôn, rút cuộc nói không được câu nào nữa.
Tòng Thanh Vũ thấy nàng ta không nói lời nào, cũng lười để ý nàng ta, lướt qua nàng ta, đi tới cầu thang, nhưng mà nghĩ tới điều gì đó, lại xoay người, có thâm ý khác nói một câu: "Cô cho rằng, Triệu Y Cách thật sự sẽ đính hôn với Lương Bách Hàm sao?"
"Có ý gì? Cô muốn đoạt hôn?"
"Cô thật sự coi trọng tôi à, đoạt hôn? Còn chưa bắt đầu đoạt, tôi sợ