Không biết là nội dung cuộc trò chuyện đã chạm đến góc tối yếu ớt nhất trong lòng hai người hay là bọn họ vốn cũng không có tiếng nói chung, về sau, Tòng Thanh Vũ và Hàng Vũ Tình đều im lặng. Hai người đều là người thích yên tĩnh, cũng không cảm thấy lúng túng.
Hàng Vũ Tình im lặng ngồi, ánh mặt trời ngày đông chiếu lên thân thể, vô cùng ấm áp, nàng rất hưởng thụ; mà Tòng Thanh Vũ, lại thất thần, trong lòng đang bị nỗi sợ hãi cùng bất an dày vò.
Có một số việc chính là như vậy. Trừ phi bạn không làm gì, một khi đã làm, dù cho không ai phát hiện, nội tâm mình cũng sẽ chịu sự dằn vặt to lớn.
Tòng Thanh Vũ đang sợ, lòng cô chưa bao giờ bất an như lúc này. Trước kia không cảm thấy, bây giờ cô rất lo lắng Triệu Y Cách sẽ phát hiện mình lợi dụng nàng, sự thật về việc lợi dụng tình cảm của hai người để trả thù Lương Bách Hàm, cô càng sợ Triệu Y Cách sẽ biết nàng có liên quan đến cái chết của bạn gái cũ của cô, nói như vậy... Có mười cái miệng cũng không thể giải thích.
Có lẽ, lúc trước cô đi tìm Hạ Tri Thu là một sai lầm.
Tòng Thanh Vũ ngồi ở trên ghế, ánh mặt trời ấm áp rơi xuống người cô, khiến cô thoạt nhìn rất không chân thực.
Trần Mộ Ninh và Triệu Y Cách cứ như vậy nhìn qua cửa sổ, nhìn Tòng Thanh Vũ đang đăm chiêu.
"Cô đoán xem em ấy đang nghĩ gì?"
"Nếu như em ấy nghĩ nhiều chuyện như vậy, tôi đoán không được." Ánh mặt Triệu Y Cách một mực dừng trên người Tòng Thanh Vũ.
Trên mặt Trần Mộ Ninh dập dờn nở nụ cười: "Tôi đoán, nhất định nghĩ chuyện của cô."
"Tôi? Em lại cau mày, chẳng lẽ nghĩ đến tôi, làm em ấy phiền lòng như vậy?" Triệu Y Cách cũng nhíu mày, nói thật, đến bây giờ, nàng vẫn không thể nhìn thấu được tâm tư của Tòng Thanh Vũ.
Trần Mộ Ninh nghe xong, ý cười càng lớn, đi đến bên cạnh Triệu Y Cách, đứng song song với nàng: "Thời gian tôi quen biết em ấy dài hơn cô một chút. Con người em ấy, sẽ rất ít khi đem tâm sự viết lên mặt, nếu có, vậy hẳn là người hoặc việc mà em ấy vô cùng để tâm. Em ấy quan tâm cô, gần đây em ấy dường như không có chuyện gì. Cho nên, tôi đoán em ấy nghĩ đến cô. Về phần tại sao lại nhíu mày, nhất định là cô có chuyện khiến em ấy lo lắng."
Triệu Y Cách thu hồi tầm mắt, nghĩ đến chuyện mình đào hôn bị truyền hôn xào nấu tưng bừng, nếu như nàng không đoán nhầm, kế tiếp, những ký giả kia sẽ điên cuồng đi đào bới tư liệu về Tòng Thanh Vũ. Mà Tòng Thanh Vũ từ người yêu thích yên tĩnh như vậy, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng phiền nhiễu. Nghĩ tới đây, Triệu Y Cách liền lo lắng tự trách.
"Được rồi, thật ra tôi không phải là phụ huynh của Thanh Vũ, cũng không phải người thân gì cả, chỉ có thể nói là một nửa nhìn em ấy lớn lên. Chuyện của em ấy và Thần Tĩnh cũng đã qua đi rồi, các người đã cùng một chỗ, có thể nói là trong lòng em ấy đã triệt để buông bỏ tình cảm với Thần Tĩnh rồi. Huống hồ người chết không thể sống lại, bây giờ nắm trong tay mới là quan trọng nhất." Trần Mộ Ninh nói, "Phụ nữ mà, đối chuyện người yêu cũ, nhất định sẽ có chút vướng mắc, tôi đem cái chết của Thần Tĩnh nói với cô rõ ràng, chẳng qua là hy vọng cô không hiểu lầm Thanh Vũ đưa cô tới chỗ này là đối với người yêu cũ nhớ mãi không quên. Phải biết là, bạn gái xảy ra chuyện thê thảm như vậy, Thanh Vũ lại cho rằng em ấy làm hại Thần Tĩnh, cho nên, em ấy mới khó tránh khỏi không thể buông bỏ được."
"Tôi hiểu. Em ấy... Trọng tình nghĩa."
Trần Mộ Ninh cũng không biết Triệu Y Cách có chút liên quan đến cái chết của Trần Thần Tĩnh, chỉ đơn giản nói Trần Thần Tĩnh bởi vì muốn tổ chức sinh nhật cho Tòng Thanh Vũ, mới xảy ra chuyện.
"Vậy là tốt rồi, đi ra ngoài đi, đừng để em ấy đợi quá lâu. Ở lại ăn cơm, tôi phải làm cho xong mớ công việc còn lại."
"Cảm ơn!" Triệu Y Cách nói. Trần Mộ Ninh khiến cho người ta cảm giác rất thông tình đạt lý, đạo lý đối nhân xử thế xử lý rất thành thạo. Cái khí thế thành thục trên người chính mình còn không có, cô gái như vậy, cũng sẽ khiến nhiều người ái mộ sao?
Mấy cô gái tuổi tác xấp xỉ nhau cùng trải qua một ngày. Lúc trở về, Tòng Thanh Vũ cố ý nói vài câu bên tai Hàng Vũ Tình: "Trịnh Khuynh yêu nghiệt như vậy, chờ mắt em có thể nhìn thấy rồi, nhất định phải đi gặp cô ấy một lần. Nói không chừng, vừa thấy, em liền thay đổi chủ ý. Sau đó, thu nhận cô ấy là tốt nhất, bằng không thả ra ngoài lại hại người."
Nghe cô nói xong, mặt Hàng Vũ Tình nóng lên, may mà vào buổi tối, mới không bị Trần Mộ Ninh phát hiện khuôn mặt ửng đỏ. Tuy lời nói của Tòng Thanh Vũ mang theo ý tứ vui đùa, nhưng trong lòng cô đối với loại tra công như Trịnh khuynh, đã có kỳ vọng rất lớn.
"Chị Thanh Vũ..." Tiểu Kha lại gần cô, nói bên tai cô, "Đừng quên chuyện đã đáp ứng em đó."
Tòng Thanh Vũ nhịn không được cười lên: "Xem em thi học kỳ tiếng anh có đạt tiêu chuẩn hay không đã."
"Đúng rồi Thanh Vũ, mấy ngày nữa là mừng thọ thầy Lưu Bính Hướng, nếu em có thể đi thì đến gặp ông ấy một chút, ông ấy rất nhớ em." Trần Mộ Ninh dặn dò.
"Đã biết rồi." Tòng Thanh Vũ lại nói với Triệu Y Cách, "Lúc trước người ba chị tìm là Lưu Bính Hướng, kết quả ông ấy tiến cử em cho chị. Nói như vậy, em có thể gặp chị, công lao của ông cũng không nhỏ. Hôm khác, chị có muốn đi không?"
Triệu Y Cách cảm giác trên đầu mất xám xịt: "Tôi nghĩ, ba tôi cho ông ấy vào sổ đen rồi? Tôi vẫn không nên tham gia thì hơn."
"Rất có thể." Tòng Thanh Vũ cười.
Chào tạm biệt xong, về đến nhà.
"Ngồi dưới nhà một chốc đi."
Tòng Thanh Vũ dừng bước lại: "Đến chỗ bồn hoa ấy."
"Sao bỗng dưng muốn ngồi đây một lát vậy?" Tòng Thanh Vũ Triệu Y Cách song song ngồi.
Triệu Y Cách dựa sát vào trong ngực cô: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy tôi nên bảo vệ tốt đứa nhóc yếu ớt như em đó."
Nghe lời nói của nàng có nửa phần trêu tức nửa phần nghiêm túc, Tòng Thanh Vũ cong môi: "Yếu ớt? Đứa nhóc? Chị gái, chị già lắm sao? Hay là, chị Mộ Ninh, nói gì với chị rồi."
Mùi thuốc thanh u và dễ ngửi của Tòng Thanh Vũ quẩn quanh nơi chóp mũi, Triệu Y Cách cảm thấy vô cùng an tâm, nhắm mắt lại, nói: "Hôm nay cô ấy nói tôi chuyện của em và Trần Thần Tĩnh, chính là chân tướng cái chết của Trần Thần Tĩnh."
Triệu Y Cách cũng không rõ bây giờ chuyện này đối với Tòng Thanh Vũ thật sự khủng bố, cho nên nàng không quan tâm nói, lại chưa từng ngờ tới Tòng Thanh Vũ vậy mà lại cả kinh đẩy nàng