"Em đúng là lao tâm khổ trí, đầu bản thân đau đến choáng váng rồi, còn muốn đi quản chuyện con nít không nghe lời." Hạ Tri Thu lái xe, trêu tức nói.
Tòng Thanh Vũ đầu sắp nổ tung rồi, những chuyện xảy ra mấy ngày nay sắp khiến cô kiệt sức rồi. Điều cô muốn làm nhất là tắm rửa, rồi ngủ một giấc.
Không chỉ riêng tinh thần chịu nhiều đả kích và áp lực, cô thậm chí cảm thấy cơ thể mình cũng xảy ra vấn đề. Nhất là chỗ trái tim, cái cảm giác đau nhói đó thật sự rất khó chịu. Quả nhiên là làm chuyện xấu, không đợi người khác động thủ, trời cao đã đến trừng phạt cô rồi. Cô mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, không buồn phản ứng lại Hạ Tri Thu không có ý tốt châm biếm.
Hạ Tri Thu thấy cô nhắm mắt lại không để ý tới mình, trêu tức trên mặt cũng lập tức thối lui. Nàng đắng chát thầm cười nhạo bản thân mình, lúc trước nàng còn có chút chuyện chọc giận Tòng Thanh Vũ, bức cô nói chuyện với mình. Hiện tại, Tòng Thanh Vũ đối với cô đã là nhìn như không thấy rồi. Hạ Tri Thu, mày thật đáng thương.
Nội tâm bi ai lập tức khiến cái mũi Hạ Tri Thu cảm thấy chua xót, nhưng nàng không muốn khóc trước mặt Tòng Thanh Vũ. Coi như đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng đi. Nàng trừng mắt nhìn về phía trước, muốn thu hồi nước mắt.
Vừa đến Lương gia đại trạch, Tòng Thanh Vũ vội vã xuống xe, thuận tay đẩy cửa xe. Cửa xe đóng lại, giống như tảng đá lớn đập vào tâm Hạ Tri Thu vậy.
Trong thời gian chờ đợi, người bên cạnh Lương Thư Hàm không ngừng khích lệ em, mà em chính là quyết tâm. Cô nhóc bình thường thoạt nhìn yếu đuối, thời điểm này lại kiên cường như vậy, trên tay cầm mảnh vỡ không có ý thả lỏng. Vừa rồi rạch một vết thương nhỏ, vẫn còn đang chảy máu, màu sắc đỏ tươi ở trong mắt Lương Dật Thanh bọn họ rất chói mắt.
"Thư Hàm, con bỏ mảnh vỡ xuống trước có được không? Bác sĩ Tòng lập tức tới ngay thôi." Liễu Húc thật sự không biết xảy ra chuyện gì, gấp đến độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Vì cái gì tâm tình Thư Hàm lúc này lại không khống chế được, còn nhao nhao muốn gặp Tòng Thanh Vũ? Chẳng lẽ là bởi vì con bé biết việc cô liên thủ với Hạ Tri Thu, nhưng cũng không cần kích động như vậy chứ?
Môi Lương Thư Hàm tái nhợt, chỉ lắc đầu.
"Thật sự lắm chuyện!" Lương Dật Thanh thật sự là vừa nóng vừa giận, "Cái loại phụ nữ này hại người quá nặng mà." Loại phụ nữ trong miệng ông chính là Tòng Thanh Vũ.
Lương Thư Hàm nghe xong, chuyển mắt đến người Lương Dật Thanh, lăng lăng dừng ở đó. Lương Dật Thanh khó hiểu, vì sao con gái út lại dùng ánh mặt nghi hoặc lại có chút khó hiểu nhìn mình như vậy?
Tòng Thanh Vũ đi vào đại sảnh, nhìn thấy chỗ lan can lầu hai, mấy người vây quanh ở chỗ ấy. Trên cầu thang ở lầu một còn có vài người giúp việc, đều ở đây bàn luận. Lương Mộng Hàm nhìn thấy Tòng Thanh Vũ, vội vàng vẫy tay: "Nơi này." Cô còn ôm chút hy vọng, hy vọng Lương Thư Hàm biết tính nghiêm trọng của sự việc, không vạch trần thân thế của Tòng Thanh Vũ. Chẳng qua, dựa theo tình huống trước mắt, dường như rất không có khả năng.
Lương Thư Hàm nghe thấy cô đến rồi, cả người lại bắt đầu trở nên kích động, tay đều run rẩy.
Mặt khác những người không liên quan nghe Lương Mộng Hàm nói như vậy, đều nhường đường cho Tòng Thanh Vũ. Hạ Tri Thu đứng ở phía dưới, cùng những người khác lặng yên nhìn, nàng đi lên, sẽ chỉ khiến chuyện càng hỏng bét.
Tòng Thanh Vũ cũng không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, Lương Mộng Hàm chỉ nói Lương Thư Hàm tâm tình không khống chế muốn gặp cô, không nghĩ tới bây giờ cô lại nhìn thấy tình cảnh này.
Cô không thể tin được, Lương Thư Hàm luôn luôn đơn thuần lại tự làm mình bị thương như vậy, hành vi lấy cái chết uy hiếp này. Rốt cuộc là chuyện gì khiến em ấy thành ra như vậy? Cô nghi hoặc, hai hàng lông mày hơi nhíu lại: "Thư Hàm, tôi đến rồi. Em bỏ đồ vật trên tay xuống có được không?" Mảnh sứ kia là thứ nguy hiểm nhất.
Lương Thư Hàm chỉ dùng đôi mắt to của em không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Tòng Thanh Vũ, động tác gì cũng không có.
"Em bỏ xuống trước đi, có chuyện gì, từ từ nói. Có vấn đề gì, chỉ cần em hỏi, tôi đều trả lời." Cô nhẹ nhàng dụ dỗ Lương Thư Hàm, nói chuyện cũng không dám quá lớn tiếng, sợ khiến tâm tình em lại xấu đi.
Lương Thư Hàm nói: "Đây là chị nói, chỉ cần em hỏi, chị đều trả lời chi tiết vấn đề của em phải không?" Em rất giảo hoạt, cố ý bỏ thêm hai chữ chi tiết.
Tòng Thanh Vũ mím môi gật đầu: "Đúng, tôi nói được thì làm được."
Lương Mộng Hàm và Lương Bách Hàm liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy không xong rồi.
Lúc này Lương Thư Hàm mới chậm rãi vứt mảnh sứ trong tay mình xuống, chán nản ngồi xuống mặt đất. Lương Dật Thanh sai người đi lấy hòm thuốc, cặp mắt kia hung hăng trừng trừng nhìn Tòng Thanh Vũ.
Tòng Thanh Vũ xem như thở phào nhẹ nhỏm, nhìn thoáng qua Lương Dật Thanh, sau đó đi đến bên người Lương Thư Hàm, kiểm tra miệng vết thương.
Sau khi hòm thuốc đến, Tòng Thanh Vũ bắt đầu xử lý miệng vết thương cho Lương Thư Hàm: "May mắn là miệng vết thương không sâu, cũng không cắt vào mạch." Lương Thư Hàm lặng yên nhìn Tòng Thanh Vũ cúi đầu chăm chú xử lý vết thương cho mình. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy, vẫn là sự dịu dàng quen thuộc ấy. Em như thế nào cũng không muốn tin, Tòng Thanh Vũ sẽ là loại người tham lam, sẽ qua lại với Hạ Tri Thu. Huống chi, cô còn là chị ruột của mình.
"Thân thể tóc da, đều từ ba mẹ. Tôi không biết vì sao em lại tự làm mình bị thương, nhưng, mặc kệ chuyện gì, thương tổn bản thân để uy hiếp người thân của mình, đây là không đúng. Đây chỉ khiến người yêu thương em, người quan tâm em đau lòng mà thôi, cho nên, về sau đừng làm chuyện như vậy nữa." Tòng Thanh Vũ băng bó vết thương xong, quấn khăn bông lên, "Xong rồi."
Cô vừa nâng mắt, liền đối mặt với cặp mắt trong veo của Lương Thư Hàm khiến con người ta không dám nhìn thẳng.
"Làm sao vậy? Vì sao từ lúc bắt đầu, em lại dùng ánh mắt này nhìn tôi vậy?" Tòng Thanh Vũ quẫn bách mà cười hỏi.
Lương Thư Hàm nhìn thẳng vào cô: "Bác sĩ Tòng, tại sao chị lại muốn cùng một chỗ với Hạ Tri Thu? Tại sao chị muốn cùng cô ta bày mưu tính kế để cướp đoạt Lương thị?" Hạ Tri Thu nếu thành bất kỳ người khác,em đều có thể lý giải. Duy chỉ có cô, Lương Thư Hàm không nghĩ được. Không phải bởi vì em biết được sự thật Tòng Thnah Vũ là chị ruột của em, mà là em vốn không tin Tòng Thanh Vũ sẽ là người như vậy.
"Tham lam mà." Tòng Thanh Vũ buông em ra, nhếch miệng, lộ ra ý cười châm chọc, "Tôi còn có thể vì cái gì nữa chứ? Có thể có được Lương thị của các người, cơ bản là muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Việc này đối với một bác sĩ nhỏ bé như tôi mà nói, có thể thiếu phấn đấu hơn mấy chục năm. Có chuyện tốt này, tôi vì cái gì không chịu?" Cô mỉm cười, giọng điệu gần như nhẹ