"Ba!" Lương Thư Hàm vừa thấy Lương Dật Thanh liền trở nên kích động, em vặn vẹo người, khóa sắt trên người xích một cách chặt chẽ không biết lám sao, em chính là không nhúc nhích được.
Lương Dật Thanh nhìn nhìn Tòng Thanh Vũ, lại nhìn Lương Thư Hàm. Ông an ủi Lương Thư Hàm: "Thư Hàm, đừng sợ."
Nghe xong câu nói của ông, Trịnh Dương quái dị cười to, dường như Lương Dật Thanh nói ra chuyện quá ư hài hước. Nụ cười này của ông ta, mọi ánh mắt đều chuyển lên người ông ta.
"Ông... Ông cười cái gì?" Lương Thư Hàm tức giận liền lông mày đều nhíu lại với nhau.
Trịnh Dương đi đến bên cạnh Tòng Thanh Vũ, giả vờ đồng cảm: "Nhìn đi, quả nhiên là con gái út từ nhỏ đi theo bên người khiến ông ta đau lòng hơn. Mới đi vào bao lâu? Người đầu tiên ông ta an ủi lại là Lương Thư Hàm. Còn cô? Cô liền giống như đồ bỏ đi, ông ta đến nhìn cũng không muốn nhìn cô lấy một cái. Tôi cũng thấy bi ai thay cô."
"Tôi cũng không cần một kẻ còn đáng thương hơn tôi đến an ủi đâu." Tòng Thanh Vũ đối với lời nói của ông ta chẳng thèm ngó tới.
"Cô..." Trịnh Dương hận không thể bóp chết cô, nhưng xuất phát từ lý trí, ông ta vẫn cố nhẫn nhịn.
Lương Dật Thanh nói: "Trịnh Dương, đây vốn là ân oán giữa mày với tao, cần gì phải liên lụy đến trẻ con vô tội?"
"Lương Dật Thanh, mày đã nói sai rồi. Sao không liên quan đến trẻ con? Đừng quên, hai mươi mấy năm trước, nó ——" Trịnh Dương chỉ chỉ Tòng Thanh Vũ, "Thiếu một chút nữa bị mày giết chết. Còn có, vợ tao, cũng bị người của mày dùng súng bắn chết." Càng nói, hận ý của Trịnh Dương đối với Lương Dật Thanh giống như nham thạch nóng chảy đang sôi trào.
Nhắc đến việc bản thân từng muốn giết Tòng Thanh Vũ, Lương Dật Thanh liền áy náy không thôi: "Tao thừa nhận, đó là tao không đúng, tao có lỗi với Thanh Vũ. Nhưng mà, Trịnh Dương, nếu như không phải bởi vì mày ôm Thanh Vũ đi, liền sẽ không xảy ra những chuyện sau đó, vợ mày cũng sẽ không chết. Chuyện này, phần lớn đều do mày tạo ra mà thôi."
"Im ngay!" Trịnh Dương gào thét, "Là mày sai! Đều là lỗi của mày!"
Tòng Thanh Vũ cảm thấy hai người đàn ông già bây giờ tựa như hai kẻ đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, như cậu bé ngây thơ ưa thích cãi cọ, thật khiến người phản cảm.
"Lương Dật Thanh, chúng ta vẫn nói về chính sự." Trịnh Dương lấy ra một khẩu súng, "Hai đứa con gái này, hiện tại chỉ có một đứa được sống. Mày chọn ai?"
Lương Dật Thanh xiết chặt nắm đấm: "Trịnh Dương, mày đừng quá đáng!"
"Quá đáng?" Trịnh Dương cười lớn, "Nếu như tao quá đáng, lúc này mày đã nhìn thấy xác hai đứa con gái của mày rồi. Hiện tại tao tốt xấu lại cho mày giữ lại một đứa." Ông ta lên đạn, "Là đứa từ nhỏ yêu thương trong lòng bàn tay, hay là đứa bị mày vứt bỏ nhiều năm suýt mất mạng trên biển rộng? Chọn một đi."
Tòng Thanh Vũ nhìn Lương Dật Thanh, cũng không biết là tâm tình gì. Lương Thư Hàm cũng không bình tĩnh: "Chị, thân thể chị không tốt, nếu như không đến bệnh viện sẽ xảy ra chuyện mất."
Ý của em lại quá rõ ràng, muốn Lương Dật Thanh cứu Tòng Thanh Vũ. Tuy Lương Thư Hàm thừa nhận bản thân rất sợ chết, em cũng rất luyến tiếc người thân và bạn bè của mình, nhưng em cảm thấy Tòng Thanh Vũ chịu khổ nhiều như vậy, hiện tại lại bệnh nặng như thế, chị ấy nên được sống. Hơn nữa, em luôn cảm thấy Trịnh Dương sẽ không dễ dàng thực hiện như thế, mình nhất định còn có cơ hội trốn khỏi nơi này. Nhưng, bệnh tình của Tòng Thanh Vũ thật sự không thể kéo dài được nữa.
"Thư Hàm, đừng nói bậy!" Tòng Thanh Vũ trước mắt càng ngày càng mơ hồ, mình là người sắp chết, còn làm nhiều chuyện sai như vậy, không đáng được cứu.
"Lương Dật Thanh, rốt cuộc —— là người nào đây? Mày không muốn nói ra, vậy tao sẽ quyết định giúp mày, giết trước một đứa rồi hẵng nói." Trịnh Dương chưa từng có nhiều kiên nhẫn như vậy.
Lương Dật Thanh cắn răng, loại này quyết định bảo ông phải làm sao? Bàn tay nắm chặt đều là thịt, người nào ông đều không nỡ bỏ. Ông cúi đầu, mày kiếm nhíu lại, vặn đã thành một chữ xuyên (川).
"Trịnh Dương, tao cầu xin mày. Mày muốn làm gì tao cũng được, tao cũng không có ý kiến. Nhưng tụi nhỏ là vô tôi, mày đừng đối xử với chúng nó như vậy. Mày đơn giản là ghi hận tao, được, chuyện vợ mày, tao nhận lỗi với mày. Tao, muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được; nhưng mà chúng nó, cầu xin mày thả chúng nó ra." Người nào ông đều không thể bỏ, ông chỉ là một người cha, ông hiện tại cần phải làm là bảo vệ con của mình không bị thương tổn.
"Lương Dật Thanh, mày đã nói muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được, tốt lắm, mày quỳ xuống cầu xin tao trước, một lần nữa dập đầu mấy cái, tao có thể cân nhắc thả tụi nó."
Lời nói vũ nhục người khác như vậy, Lương Thư Hàm tức giận mắng Trịnh Dương: "Đồ khốn! Khinh người quá đáng! Đáng đời vợ ông chết sớm như vậy! Tên đàn ông đáng ghét như ông..."
Lời nói còn chưa mắng xong, Trịnh Dương liền siết lấy cằm em: "Cái miệng nhỏ nhắn thật sự là lưu loát, sao?! Muốn chết như vậy à?"
"Trịnh Dương, mày buông con bé ra. Tao làm theo lời mày nói là được." Lương Dật Thanh nói.
Tòng Thanh Vũ thầm mắng Lương Dật Thanh: Lúc này biểu hiện oai phong lẫm liệt như vậy, hai mươi mấy năm trước sao không dùng não?! Ngu ngốc!
"Nhìn đi, cũng là ba cô hiểu đạo lý." Trịnh Dương thả Lương Thư Hàm ra.
Ngay lúc Lương Dật Thanh chuẩn bị quỳ xuống, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng người ầm ĩ, thậm chí còn có tiềng ồn ào
Trịnh Dương một cước đá lên người Lương Dật Thanh: "Mày dẫn người theo? Tao thấy mày thật sự không muốn mạng nữa rồi."
"Không có, tao không có." Lương Dật Thanh chỉ cho mấy người Lương Bách Hàm đợi ở gần đây, không có lời của ông tuyệt đối không đến đến gần chỗ này.
Mắt thấy bên ngoài càng ngày càng huyên náo lợi hại, Trịnh Dương nhịn không được, ông nói với Trương Thắng: "Mấy người bọn mày ở đây, đừng để người khác thừa cơ tiến đến bắt người." Ông dùng súng chỉ vào Lương Dật Thanh, "Mày, giơ tay lên, theo tao ra ngoài." Làm như vậy, ông lo lắng bên ngoài là người Lương Dật Thanh mang đến. Đem ông ta làm con tin, có thể bảo toàn bản thân.
Lương Dật Thanh làm theo, cái ót bị Trịnh Dương chĩa súng, đằng trước lại có mấy người Trịnh Dương mang theo, cùng đi ra phía ngoài.
Trương Thắng ở bên trong nhìn Tòng Thanh Vũ và Lương Thư Hàm, đôi mắt hèn mọn bỉ ôi phóng túng sâu bọ.
Tòng Thanh Vũ cúi thấp đầu, trong lòng chán ghét Trương Thắng đến cực điểm. Nếu nói có tiếc nối gì, đó chính là vẫn chưa trả thù cho Trần Thần Tĩnh được.
Thời điểm Trương Thắng nghĩ muốn, liền nghe thấy tiếng cước bộ.
"Này..." Trương Thắng đối với việc Trịnh Khuynh đến hết sức kinh ngạc, "Tiểu... Tiểu thư."
Trịnh Khuynh cười dịu dàng đi tới, sau lưng còn mang theo mấy người.
"Tiểu thư, ngài... Ngài đây là..." Trương Thắng không rõ cô tới đây làm cái gì, gã biết rõ quan hệ