Khúc Thủy Uyển xây tại ngoại ô phía tây kinh thành, dựa vào núi Cảnh Minh tạo thành hai vườn và mười sáu viện. Hai vườn đông tây đắp từ vô số kỳ thạch trông như núi giả, tập trung bách hoa tưởng như vườn tiên; phía trước mười sáu viện là đình đài lầu các rồng bay phượng múa, cũng có tiểu thất nhã gian mang chút cổ kính; điều kỳ diệu hơn cả là các viện đều được nối với một hồ chứa nước cực lớn, dẫn nước từ trên núi xuống len lỏi khắp mười sáu viện, tạo thành mấy chục con rạch nhỏ uốn lượn chạy khắp khu vườn, tựa như rồng lượn rắn trườn, vô cùng thú vị.
Khí phái như thế, tinh xảo như thế, ngay cả hoàng cung trong kinh thành cũng có phần kém hơn, nhìn một cái cũng biết là do bàn tay của Tiên đế gia. Bởi vì nếu không phải là loại phá gia chi tử vượt trội như Tiên đế, rất khó có thể quyết đoán xây nên một hành cung như vậy.
Từ lúc đến Khúc Thủy Uyển nghỉ ngơi, Thành Ngọc liền ở bên người Tổ mẫu nàng Thái hoàng thái hậu nương nương hầu hạ được nửa tháng.
Thái hoàng thái hậu tuổi đã cao, không thích đi lại cũng không thích náo nhiệt, vì vậy đã mười lăm ngày bọn họ yên lặng nhốt mình tại một trong mười sáu viện là Tùng Hạc viện đọc thơ, sao sách, cùng nghiên cứu kinh phật, từ đó khiến cho Thành Ngọc hoàn toàn bỏ lỡ biết bao buổi đại yến, du viên, nghe nhạc, xem hí kịch cùng nhiều loại tạp kỹ khác...Một loạt tiết mục mà nàng vô cùng yêu thích.
Mà Thái hoàng thái hậu một lòng hướng phật, vì vậy Tùng Hạc viện chỉ có cơm chay, một điểm này cũng khiến Thành Ngọc cảm thấy buồn khổ. Cũng may bằng hữu thân thiết của nàng, đích nữ Sùng Vũ Hậu phủ tướng quân Tề Oanh Nhi Tề đại tiểu thư cũng theo phượng giá tổ mẫu nhà mình tới Khúc Thủy Uyển, mỗi ngày đúng thời điểm sẽ tới cứu tế cho nàng một cái đùi gà hoặc cổ vịt.
Vào ngày thứ mười sáu, Thành Ngọc rốt cuộc cũng thoát khỏi Tùng Hạc viện. Bởi vì Hoàng đế đã tới Tùng Hạc viện một chuyến, cùng Thái hoàng thái hậu trần tình, nói Vương thái tử Ô Na Tố quốc có mang theo ấu đệ cùng sứ thần tới, trong lúc yến tiệc có khoe khoang tài nghệ đánh cầu của mấy vị nữ sứ thần, còn hướng hắn mời một trận so tài đánh cầu. Hắn đã đồng ý. Mấy hôm sau Đại Hi sẽ cùng Ô Na Tố tham gia tranh tài. Bốn vị cân quắc (2) tham gia trận đấu tuy đã được Trầm công công chọn lựa, nhưng vạn nhất trong trận tranh tài có tai nạn gì, cũng cần có người thay thế, vì vậy muốn tới mượn cái người có kỹ thuật đánh cầu không tệ là Hồng Ngọc quận chúa dùng một chút.
Thái hoàng thái hậu liền cho phép.
Thành Ngọc đi theo Hoàng đế rời Tùng Hạc viện, trong lòng hết sức vui vẻ, vì vậy cũng phá lệ nói chuyện nhiều hơn.
Thí dụ như khi Hoàng đế hỏi nàng: "Trận so tài đánh cầu cùng Ô Na Tố kia, ngươi có biết vì sao trẫm phải trực tiếp đến chỗ Thái hoàng thái hậu tìm ngươi thế chỗ không?"
Nếu là ngày thường nàng sẽ chỉ đáp tám chữ "Thần muội ngu dốt, thần muội không biết”, trực tiếp nhường sân khấu lại cho Hoàng đế, Hoàng đế nói cái gì thì chính là cái đó, bởi vì trong cung mọi người vốn là đều sống ngột ngạt như vậy.
Nhưng hôm nay nàng lại rất hăng hái trả lời: "Hoàng huynh thương hại thần muội a!" Nàng mặt mày hớn hở, "Thần muội biết thật ra hoàng huynh căn bản không cảm thấy thần muội đánh cầu quá xuất sắc, cũng không thật sự muốn bắt thần muội đi dự bị, hoàng huynh chính là cảm thấy thần muội ở chỗ tổ mẫu mười lăm ngày đọc kinh, ăn uống thật khổ sở, mới cố ý lấy lý do này tới cứu thần muội a! Thần muội hết sức cảm động a!"
Hoàng đế nhếch mi: "Thế có biết vì sao trẫm phải đặc biệt đi cứu ngươi không?"
Nàng cong mắt cười, từ tận đáy lòng: "Bởi vì thần muội khôn khéo hiểu chuyện a!"
Hoàng đế bị nàng chọc giận, cười nói: "Ngươi...khôn khéo hiểu chuyện? Hồ ngôn loạn ngữ!"
Nàng nhận sai so với ai khác cũng nhanh hơn: "Thần muội biết sai rồi."
Hoàng đế nhìn nàng, cũng không giận nổi, ho khan một tiếng, liền nhắc tới chính sự: "Trẫm vừa cứu ngươi, ngươi cũng nên giúp trẫm một chuyện, lúc trở về nhìn thấy Đại tướng quân, không được nóng nảy kiếm chuyện. Nếu ngươi có thể làm được, mới là thật sự hiểu chuyện, trẫm cũng an tâm."
Thành Ngọc không hiểu vì sao Hoàng đế đột nhiên lại nhắc tới Đại tướng quân, nhưng nhìn bộ dạng Hoàng đế có vẻ không muốn nàng phát biểu cao kiến gì, nàng liền thuận theo không có bất kỳ ý kiến, chỉ gật đầu một cái: "Vâng, thần muội hiểu."
Hoàng đế thở dài: "Trẫm biết trong lòng ngươi ủy khuất, nhưng Đại tướng quân là rường cột đất nước, Bắc Vệ không diệt thẹn với An gia, những lời này, không phải lời thề lập ra để làm khó dễ ngươi, đây là quyết tâm của Đại tướng quân, trẫm cũng luôn luôn cảm động, ngươi cũng nên sùng kính một chút mới được."
Bắc vệ không diệt thẹn với An gia. Tám chữ này nghe quen quen.
Thành Ngọc nghi ngờ trong đầu, linh quang chợt lóe, nhớ lại một chuyện xưa: Nàng nhớ lúc mới trở về thành Bình An, có một vị tướng quân thoái hôn nàng.
Lúc mẫu thân nàng Tĩnh An vương phi qua đời, một lão đạo làm lễ cúng bái cho mẫu thân nàng đã từng xem qua số mệnh cho nàng, nói nàng kiếp này có ba tai kiếp: Bệnh kiếp, mệnh kiếp và tình kiếp. Vượt qua bệnh kiếp, sẽ có một mệnh kiếp, vượt qua mệnh kiếp, còn có một tình kiếp, một kiếp lồng vào một kiếp, vô luận một kiếp nào có sơ xuất, đều có thể tổn hại đến tính mạng, vượt qua đủ ba kiếp, nàng cầu bình an liền có bình an. Trong số ba kiếp số của nàng, lão đạo muốn nhắc nhở nàng về tình kiếp, kiếp số này chính là phải hòa thân nơi xa, một khi hòa thân nơi xa, tính mạng Quận chúa coi như xong.
Cho nên Thành Ngọc đối với việc hôn nhân đại sự không có gì so đo, với nàng mà nói, chỉ cần không phải hòa thân thì đều là hôn sự tốt. Lúc đầu nghe tin Thái hậu ban hôn, trong chớp mắt nàng cảm thấy mạng nàng cuối cùng cũng bảo toàn rồi, sau đó lại nghe tin nói vị tướng quân kia thoái hôn, Lê Hưởng giận đến hỏng người, nhưng nàng lại không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy thiên ý như đao, số mệnh nào, cuối cùng vẫn là số mệnh đó.
Lúc đó nàng chưa cảm thấy chuyện này có gì đại sự, vì vậy không để trong lòng. Chỉ qua hai tháng, đã hoàn toàn quên. Lúc này Hoàng đế nói tới, nàng mới nhớ lại, thật ra thì, chuyện này nên coi là một chuyện đại sự.
Sau đó, nàng thông minh cảm nhận được Hoàng đế đang nghĩ nàng lúc này hẳn phải là thiếu nữ u oán bởi vì bị vị tướng quân kia thoái hôn mà ghi hận trong lòng. Mà lại thấy lần này vị tướng quân kia cũng sẽ tới Khúc Thủy Uyển, Hoàng đế sợ nàng nháo tới độ làm mất thể diện hoàng gia, làm cho hắn không có mặt mũi, cho nên trước đó đã tới cảnh cáo nàng.
Nhưng Hoàng đế dù sao cũng vẫn cảm thấy hổ thẹn với nàng, vì vậy dù là cảnh cáo nhưng vẫn mang theo lời nói thành khẩn.
Cái này.
Cái này rất tốt a!
Nàng lập tức nhập vai, buồn bã lau nước mắt hướng Hoàng đế: "Chuyện đó...Một Quận chúa bị từ hôn, thật sự...rất đau khổ, rất khó đối mặt với người khác...Nhưng hoàng huynh hãy để cho thần muội ổn định lại một chút..." Nàng nghẹn ngào, "Thần muội cũng không có ý nghĩ gì khác." Nàng nghẹn ngào dùng sức khụt khịt một hơi, "Nghe người ta nói mấy ngày trước lúc hoàng huynh mở tiệc đãi quần thần, có mang đến một đoàn hí xướng rất khá, xem liền có thể giải sầu, buồn khổ của thần muội, có lẽ xem một chút có thể hóa giải một hai..."
Hoàng đế thường ngày là một Hoàng đế rất sợ muột muội, sợ nhất là mấy muội tử mau nước mắt, nghe Thành Ngọc nghẹn ngào, mí mắt lập tức nhảy một cái, nhấc chân liền muốn trốn, ngoài miệng nói thật nhanh: "Đã như vậy, thì để cho bọn họ diễn một lần nữa cho ngươi xem."
Thành Ngọc lau khóe mắt, nhanh chân một bước chặn đầu Hoàng đế, chặn hắn lại rồi tiếp tục nghẹn ngào: "Thần muội còn chưa nói hết a," nàng lại nghẹn ngào khụt khịt một lần nữa, "Thần muội nghĩ, thời tiết này, trong lúc nghe hát thì phải ăn loại dưa ngọt do phương nam tiến công mới phải, vỏ mỏng ruột dày, nước lại mát rượu, không biết năm nay bọn họ tiến cống lên có không..."
Hoàng đế bị chặn lại khiến da đầu tê dại, tiếp tục nói nhanh: "Sáng nay mới tiến cống lên, quay về sẽ sai người cho ngươi hai quả."
Thành Ngọc một tay khẽ lau khóe mắt, một tay trống không xòe năm ngón giơ lên: "Năm quả."
Hoàng đế hoàn toàn không nghĩ ngợi: "Vậy thì năm quả."
Thành Ngọc từ trong Tùng Hạc viện đi ra, ăn dưa ngọt Hoàng đế ban cho, nghe hí kịch mà Hoàng đế phê chuẩn một ngày ba lần chỉ hát cho nàng, cuộc sống quá mức tiêu dao. Nghe chán hí kịch rồi, nàng mới nhớ mình là một cái dự bị, cần phải ló mặt trong đội đánh cầu Đại Hi so tài cùng Ô Na Tố.
Đánh cầu, ở đây là cưỡi ngựa đánh cầu.
Thành Ngọc từ nhỏ đã chơi đá cầu, cũng chơi đánh cầu, Chu Cẩn có làm cho nàng một cái bãi đánh cầu trong hậu viên Thập Hoa Lầu, nàng thường xuyên cưỡi ngựa trong đó chạy như bay, mười bốn tuổi đã có thể phi ngựa như bay dùng rất nhiều thủ đoạn gian trá đem cầu đánh vào trong gôn, trong các nữ tử cũng coi như tài nghệ đánh cầu khá cao. Nhưng bởi vì nàng chưa bao giờ ở trong cung cưỡi ngựa đánh cầu, cho nên Hoàng đế cũng không biết đến bản lĩnh của nàng.
Trầm công công hao tổn bao nhiêu tâm huyết mới chọn ra được sáu người trong đội đánh cầu, ngoài Thành Ngọc cùng Tề đại tiểu thư, còn có một vị quý nữ cùng ba nữ quan trong cung.
Bởi vì cuộc so tài sắp diễn ra, mấy ngày nay luyện tập rất vất vả. Thành Ngọc chỉ là trên danh nghĩa, cho nên không có cơ hội ra sân luyện tập. Bản thân nàng cũng cảm thấy mình ở một bên nhìn một chút cũng tốt. Nàng chính là suy tính như này, theo tiêu chuẩn của mấy vị trên sân này, nếu nàng tùy tiện ra sân, trừ Tề đại tiểu thư còn có thể chống đỡ nổi, nàng không chắc sẽ không đánh bay lòng tin của bốn vị kia, chuyện này đối với toàn đội mà nói không phải là chuyện tốt...
Tài nghệ của Tề đại tiểu thư xem ra đối với bốn vị kia tốt hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng giống nàng, nên rất ít ra sân luyện tập, không tới trễ thì chính là về sớm, luyện tập cũng không để tâm, phần lớn thời gian là dùng sách che mặt nằm bên người Thành Ngọc ngủ. Thành Ngọc không nói, Trầm công công cũng không quản được. Trần công công cảm thấy mình quá mức vất vả.
Luyện tập mấy ngày, ngày hôm sau chính là ngày so tài.
Giờ Mùi, Hoàng đế dẫn theo trăm quan đích thân tới trước điện Minh Nguyệt nơi mới mở sân đánh cầu diễn ra cuộc tranh tài, nhìn trên khán đài đã không còn chỗ ngồi.
Tam điện hạ hôm nay an vị bên người quốc sư.
Tam điện hạ mấy hôm trước phụng mệnh đi tới doanh trại ngoài kinh thành luyện binh, đêm hôm qua mới đến Khúc Thủy Uyển, cho nên đám sứ thần Ô Na Tố quốc ngồi gần, cùng Thái Hoàng Thái Hậu và các cáo mệnh (3) tiểu thư của Đại Hi, phần lớn cũng không nhận ra hắn. Nhưng bộ dạng công tử văn nhã, anh tuấn bất phàm như vậy, hắn lại ngồi bên phải quốc sư, cũng có thể nhìn ra địa vị rất cao, tất nhiên sẽ khiến người khác yêu thích và ngưỡng mộ.
Yên Lan từ phía xa nhìn Liên Tống, thấy Liên Tống cũng không có nhìn về sân đánh cầu. Quốc sư đang cùng hắn nói gì đó, hắn nghiêng đầu nghe, cũng không trả lời, quạt xếp trong tay gõ từng nhịp trên tay ghế.
Yên Lan trong lòng động một cái, trong giấc mộng của nàng mơ hồ xuất hiện những hình ảnh liên quan đến Cửu trọng thiên, có lúc nàng tựa như đã nhìn thấy Liên Tống như vậy. Trên Cửu trọng thiên luôn có các loại yến hội, Tam điện hạ cũng không có làm mình làm mẩy, công yến quan trọng hắn luôn có mặt, nhưng vẫn luôn giống như vậy, luôn không chú ý đến yến tiệc, phần lớn thời gian đều là một bộ dạng không quan tâm.
Vô luận là lúc nào, hoặc ở chỗ nào, Tam điện hạ vẫn luôn là Tam điện hạ như vậy. Nàng cảm thấy Tam điện hạ khiến người ta khó nhìn thấu, nhưng cũng khiến người ta khó mà kiềm lòng được.
Cánh tay chợt bị đụng một cái, Yên Lan quay đầu, nhìn Thập thất công chúa ngồi bên cạnh nàng. Thập thất công chúa cầm khăn lụa che miệng, ghé sát nàng nói: "Lâu lắm rồi không nhìn thấy Đại tướng quân, Đại tướng quân phong thái vẫn như cũ a." Không đợi nàng đáp lời, nàng lại thần bí nói, "Mới vừa rồi ta cùng Thập bát muội tám chuyện, nghĩ tới Đại tướng quân là biểu huynh của biểu muội Yên Lan ngươi, biểu muội ngươi nhất định biết, Hoàng tổ mẫu từng có ý định gả nha đầu Hồng ngọc quận chúa kia cho Đại tướng quân?"
Yên Lan không nói gì.
Thập bát công chúa kéo tay áo Thập thất công chúa một cái, Thập thất công chúa không để ý đến nàng: "Đều là tỷ muội, hỏi có gì không tốt," lại hướng Yên Lan truy hỏi, "Chuyện này muội có từng nghe Đại tướng quân nói qua chưa?"
Yên Lan yên lặng một lúc: "Tin tức của tỷ thật nhanh nhạy, chuyện này ta chưa nghe biểu ca nói tới."
Thập thất công chúa không tin, nhếch mi nhìn Yên Lan, lại thấy Yên Lan từ đầu đến cuối không nói gì, cũng không ép hỏi nữa, tự cho mình một nấc thang: "Đó là do Đại tướng quân muốn bảo vệ danh tiếng của Hồng Ngọc thôi, Đại tướng quân ngược lại là người có nghĩa khí, chẳng qua Hoàng tổ mẫu quá thích Hồng ngọc, mới khiến việc này trở nên lúng túng như vậy, hôn nhân đại sự, Đại tướng quân tất nhiên không thể thu nạp một tiểu nha đầu cả ngày chỉ biết chơi bời không hiểu chuyện làm phu nhân, cho nên..." Che miệng cười một tiếng.
Thập bát công chúa e dè nhìn Yên Lan lại nhìn Thập thất công chúa, đôi môi trắng bệch khuyên can Thập thất công chúa: "Thập thất tỷ tỷ ngươi đừng nói bậy a, Hoàng tổ mẫu ban hôn cho Đại tướng quân, là vì dưới công chúa thì quận chúa chính là thân phận cao nhất, Đại tướng quân bởi vì là trọng thần, không thể cưới công chúa, tất nhiên sẽ đến lượt Hồng Ngọc, cái này cũng không phải là do Hoàng tổ mẫu thích ai hơn..."
Thập thất công chúa nói những gì Yên Lan không để ý, nàng hướng tầm mắt xuống sân đánh cầu, tuy trên mặt không chút sợ hãi, nhưng trong lòng khẽ trầm xuống. Chuyện Thái hoàng thái hậu ban hôn cho Đại tướng quân cùng Hồng Ngọc, đến chuyện Tam điện hạ kháng chỉ thoái hôn, nàng xác thực cũng có nghe qua.
Hồng Ngọc quận chúa, Yên Lan biết, đó là cô nhi của Tĩnh An vương gia, bởi vì Thái hoàng thái hậu đối với Tĩnh an vương gia rất yêu quý, cho nên Hồng Ngọc ở bên người Thái hoàng thái hậu cũng có mấy phần sủng ái. Tuổi Hồng Ngọc còn quá nhỏ, chỉ mới mười sáu, nhưng dung nhan hơn người, dụng mạo khuynh quốc, tính tình cũng hoạt bát, cho nên Hoàng đế cũng thích nàng. Nhưng nàng cùng Hồng Ngọc lại chưa từng nói chuyện qua.
Lúc mới nghe Thái hoàng thái hậu ban hôn, nàng thật sự có mấy phần kinh ngạc, nhưng nàng cũng đoán Tam điện hạ nhất định sẽ cự tuyệt.
Chúng mỹ nhân trên Cửu trọng thiên dung mạo hơn người, cũng không thấy Tam điện hạ tỏ thái độ gì, huống hồ một Hồng Ngọc. Nhưng chuyện Thái hoàng thái hậu ban hôn, lại khiến nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến việc Tam điện hạ có thể sẽ có hôn nhân đại sự.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, nhưng mỗi lần nghĩ, lòng nàng liền chìm một lần, đúng như Thập thất công chúa nói, theo quy định Phò mã không thể là trọng thần triều đình, cho nên Thái hoàng thái hậu ban hôn cho Liên Tống, tuyệt đối không có khả năng rơi trên đầu công chúa các nàng, nàng cùng Tam điện hạ chính là không thể.
Nếu nói cuộc đời này đối với nàng cái gì là may mắn nhất, ước chừng chỉ có duy nhất một việc, chính là trên thế gian này bất kỳ người nào cùng Tam điện hạ cũng không có khả năng đi.
Bởi vì đây là phàm thế, trong mắt bọn họ nhìn đều là phàm nhân. Thế gian này không có phàm nhân nào có thể đánh động đến Tam điện hạ, khiến Tam điện hạ tình nguyện vi phạm quy định thiên cung mà cưới nàng làm vợ.
Mấy ngày gần đây nàng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, nhớ lại càng nhiều, nàng càng rõ ràng Tam điện hạ nhìn có vẻ phong lưu, nhưng thực ra là vô tình nhất.
Nhưng, hắn vô tình là tốt nhất.
Chung quy trước kia hắn vô tình, thế gian này còn có một Trường y đối với hắn coi như đặc biệt.
Mà Trường y lại chính là kiếp trước của nàng.
Yên Lan không khỏi lại đưa mắt liếc về phía đối diện, rơi trên người Liên Tam. Nàng thấy rất nhiều ánh mắt cũng đang dồn về phía hắn, nhưng hắn không có đưa mắt nhìn bất kỳ người nào.
Cái này là đủ rồi.
Liên Tam hôm nay không phải đến để xem trận tranh tài, mà là tới làm chính sự.
Mấy ngày nay, chính sự với hắn chỉ có một chuyện duy nhất là thăm dò Tổ Thị. Mà manh mối trọng yếu nhất liên quan đến Tổ Thị chính là hạt sen hồng có nói tới trong cuốn sách của Nam Nhiễm quốc kia.
Tung tích hạt sen hồng này, có thể Hồng Ngọc quận chúa biết rõ ràng.
Tìm Hồng Ngọc quận chúa dò hỏi chuyện này vốn là trách nhiệm đặt trên người Quốc sư, nhưng Quận chúa từ khi vào Khúc Thủy Uyển liền bị giữ trong Tùng Hạc viện. Tùng Hạc viện là nơi ở của Thái hoàng thái hậu, phải biết Thái hoàng thái hậu tin phật, nhưng Quốc sư lại là đạo sĩ, phật đạo khác biệt, Thái hoàng thái hậu cùng Quốc sư oán hận chất chứa quá sâu, Quốc sư bình thường ngay cả cửa Tùng Hạc viện cũng không qua, chớ nói đến việc nhìn thấy Thành Ngọc.
Thấy chỗ Quốc sư quả thật có chút khó xử, Tam điện hạ rãnh rỗi liền gánh vách việc này, cũng là để cho Quốc sư một con đường sống. Mà bởi vì theo đồn đãi hôm nay Hồng Ngọc quận chúa sẽ đại diện Đại Hi tham gia trận so tài, cho nên Tam điện hạ mới tới nơi này chờ nàng.
Nhưng khi chuông gõ báo hiệu chính thức khai cầu, Hồng Ngọc quận chúa cũng không thấy xuất hiện trên sân. Thám tử đi một hồi, trở lại báo cáo Quốc sư.
Quốc sư hướng Tam điện hạ thuật lại lời thám tử đưa tin: "Điện hạ cùng ta hôm nay coi như không công." Quốc sư cau mày, "Chuyện là tiểu Quận chúa gây họa, bị phạt quỳ trong thư phòng hoàng thượng, bị bốn thái giám trông chừng, Hoàng thượng hạ lệnh nói đủ ba canh giờ mới cho nàng đi ra, vô luận thế nào cũng không kịp cuộc tranh tài."
Tam điện hạ ngưng mắt trên sân tranh tài, cũng không quay đầu lại: "Nàng chọc cái họa gì mà Hoàng đế ngay cả tranh tài cũng không để nàng ra?"
Quốc sư im lặng nửa ngày: "Chuyện là hôm qua sau giờ ngọ nàng ở trong sân nướng chim, bị Hoàng thượng bắt gặp."
"Cái gì là nướng chim?" Tam điện hạ rốt cuộc quay đầu trở về.
"Chính là ý nghĩa trên mặt chữ," Quốc sư làm một loạt động tác vô cùng sinh động, "Chính là đốt lửa lên, đem chim nhỏ vặt sạch lông, quét dầu lên trên, nướng qua nướng lại, chấm từng chút một như thế này...Đó là nướng chim."
Tam điện hạ có chút nghi ngờ: "Chuyện này đối với một vị Quận chúa mà nói, đúng là có chút nghịch ngợm, nhưng cũng không thể coi là gây họa, Hoàng đế tại sao lại phạt nàng?"
Quốc sư lại im lặng nửa ngày, trầm mặc một chút: "Có thể là vì tiểu Quận chúa nướng chính là ái điểu luôn phải trái bầu bạn bên cạnh Hoàng thượng, được hắn kêu là ái phi đi."
Tam điện hạ lại quay đầu nhìn sân, hồi lâu, mới nói: "Nga..."
Quốc sư bồi thêm: "Nghe nói lúc Hoàng thượng chạy tới, một đôi ái phi bị xuyên que gỗ được tiểu Quận chúa nướng thơm nức, tiểu Quận chúa đang hết sức phấn khởi dặn dò đồng bọn chờ lát nữa ăn sẽ rắc một chút cay vào, trong lúc rắc phải dùng lưới thì mới đều được."
Tam điện hạ gật đầu: "Rất chú trọng."
Quốc sư: "..." lại nói, "Nhưng chuyện này đối với Hoàng thượng mà nói, quả thực quá tàn nhẫn, nghe nói Hoàng thượng suýt nữa thì tức đến hồ đồ, cứ mãi chỉ tay về phía nàng mắng quá to gan, còn tự mình chôn một đôi ái phi sau đó liền phạt tiểu Quận chúa, chính là như vậy." Hỏi Liên Tam: "Quận chúa không tới được, Điện hạ còn tiếp tục nhìn sao?"
Tam điện hạ chống cằm ngồi tại chỗ: "Ngồi một lát đi."
Thành Ngọc đúng là oan uổng, vạn vạn không nghĩ tới, thấy hai con chim bay vào trong sân, nàng chỉ tùy tiện nướng, liền nướng trúng một đôi ái phi của Hoàng đế. May mắn từ nhỏ nàng quỳ đến quen, trong ngự thư phòng của Hoàng đế quỳ suốt cuộc tranh tài, cũng không cảm thấy sao, chỉ là đầu gối có chút đau.
Lúc được thả ra vừa vặn trận đầu đã
kết thúc. Theo lối tắt chạy tới, từ xa Thành Ngọc đã nhìn thấy Hoàng đế mang theo quần thần rời khỏi đài xem cầu, nàng lập tức núp vào lan can cạnh một cây đại thụ, đợi người xem đi gần hết, mới nhảy qua lan can chạy vào sân cầu.
Đội ngũ tranh tài vẫn ở trong sân, không biết đang tranh cãi cái gì. Tề đại tiểu thư theo ước định đang ở trong sân vừa chờ nàng, vừa cách đám người xa hơn một chút, đứng bên người là một con tuấn mã đỏ thẫm.
Trong mắt Thành Ngọc sáng lên, hướng Tề đại tiểu thư đi tới, lúc đi ngang qua bảy tám cầu thủ đang cãi nhau ầm ĩ, trong tai vô tình nghe thấy mấy câu tranh luận của hai đội, người Ô Na Tố thân thể to lớn nói không phục trận so tài hôm nay, tuyên bố nếu không phải đội trưởng bọn họ hôm qua ăn gì bị đau bụng hôm nay không xuống được giường để ra sân, Hi Triều tuyệt đối không có khả năng chiến thắng.
Đại Hi thắng, Thành Ngọc một mặt vì Hoàng đế cao hứng, một mặt cảm thấy trận thi đấu này hẳn cũng không có người xem đi.
Chính là giờ dậu canh ba mặt trời ngả về tây, trên đài xem cầu chỉ còn một hai người, trên sân cầu hai phe đông tây ngược lại chia làm hai nhóm, Ô Na Tố cùng cầu thủ của Đại Hi một nhóm, Thành Ngọc, Tề đại tiểu thư cùng người hầu của Tề đại tiểu thư Tiểu Đao làm một nhóm.
Hoàng hôn luôn luôn yên tĩnh, nhưng trên sân đánh cầu lại không yên tĩnh như vậy, chủ yếu là Ô Na Tố cùng cầu thủ Đại Hi một mực ồn ào. Lúc Thành Ngọc cùng Tề đại tiểu thư sóng vai thưởng thức ngựa các nàng đang ồn ồn ào ào; Lúc Thành Ngọc cùng Tề đại tiểu thư nhảy lên ngựa chạy dọc sân cầu các nàng vẫn ồn ồn ào ào; Lúc Thành Ngọc cùng Tề đại tiểu thư chạy đủ rồi bắt đầu chơi trong một khắc đồng hồ đánh vào gôn mười quả cầu, các nàng còn đang ồn ồn ào ào; khi Thành Ngọc cùng Tề đại tiểu thư song song một khắc đồng hồ đánh vào gôn mười quả cầu, âm thanh ồn ào của các nàng mới ngừng lại đôi chút; mà sau khi Thành Ngọc bắt đầu chơi "phi đồng tiền", Tiểu Đao kinh ngạc phát hiện, cả sân cầu một mảnh yên tĩnh, đám người ồn ào bao vây lấy nàng, có mấy người còn che cả đầu nàng.
Thành Ngọc cùng Tề đại tiểu thư vốn muốn để cho cầu thủ bọn họ có đủ thời gian để nghiêm túc ồn ồn ào ào, nên hai nàng đi tới nửa sân còn lại tự chơi tự vui. Lúc này nhìn thấy các cầu thủ vốn đang ở phía đông chợt quy tụ lại bên này, Tề đại tiểu thư mặc dù không rõ các nàng định làm gì, vẫn hảo tâm nhắc nhở một câu: "Lúc Quận chúa đánh đồng tiền, lui xa một chút, cẩn thận bị thương."
Thành Ngọc lúc này lại chưa có phát hiện sân cầu một trận yên tĩnh, nàng đang tập trung suy nghĩ, tuấn mã dưới thân, gậy đánh cầu trong tay cùng năm đồng tiền bên trái con ngựa "cùng chung một chỗ."
Cái gọi là "phi đồng tiền" chính là đem đồng tiền xếp chồng lên nhau trên sân cầu, rồi sau đó phi ngựa chạy qua giơ gậy đánh vào đồng tiền, mỗi lần chỉ đánh một đồng.
Tương truyền không biết triều đại nào có thiên tài đánh cầu, trụ tiền hơn mười đồng trên sân cầu lung lay, mỗi lần đánh ra chỉ đi một đồng, những đồng còn lại vẫn nguyên vị trí, lại có thể khiến những đồng tiền bị đánh bay tới cùng một phương hướng, tất cả đều xa bảy trượng, không tăng một phân không giảm một phân.
Thành Ngọc một mực hâm mộ thần kỹ của vị thiên tài này, tự mình lặng lẽ luyện tập nhiều năm, nhưng vẫn chưa đạt được thành tựu. Trước khi đi Lệ Xuyên, có một lần Thành Ngọc cùng Tề đại tiểu thư chơi cái trò này, lúc đó nàng chỉ có thể thử sức với năm đồng tiền xếp thành trụ, tuy có thể đánh một đồng mà không tác động đến các đồng khác, nhưng như Tề tiểu thư nói, nàng đánh đồng tiền chính là bay loạn xạ, không cùng một đích. Hôm nay hiếm khi được đứng trong sân cầu xa xỉ trước Minh Nguyệt điện mà Tiên đế gia tốn bao tiền của để làm ra, nàng một lòng muốn thử thách thành công đánh năm đồng tiền bay cùng một hướng, vì vậy hết sức chăm chú.
Tiểu Đao nhanh mắt, lùi ra bên ngoài tám trượng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Quận chúa, vì vậy nàng lại cẩn thận lùi về sau thêm mấy bước, còn hảo ý nhắc nhở cầu thủ Ô Na Tố: "Với sức lực của Quận chúa chúng ta, đánh đồng tiền bay bảy tám trượng là bình thường," lòng vẫn còn sợ hãi bổ sung một câu: "Đánh vào người rất đau, các ngươi nên lui về sau thì tốt hơn."
Đứng ở ngay phía trước Tiểu Đao là một tiền đạo và hậu vệ của Ô Na Tố, hậu vệ thấp bé lùi về sau hai bước, dời đến bên người Tiểu Đao, giống như muốn hỏi nàng, nhưng vừa mới cùng Đại Hi cãi cọ nửa ngày, xấu hổ cúi mặt, thần sắc có chút quẫn bách. Vẫn là Tiểu Đao mở miệng trước: "Ngươi bị đau bụng sao?"
Hậu vệ thấp bé lắc đầu như trống: "Không có không có."
"Nga." Tiểu Đao gật đầu một cái.
Hậu vệ thấp bé do dự một hồi, thử thăm dò Tiểu Đao: "Các ngươi nói trò chơi này là phi đồng tiền, phi đồng tiền có phải là, phi ngựa rồi cầm gậy cầu đánh bay trụ đồng tiền kia? Cái này để luyện tập ngắm trúng mục tiêu sao?"
Tiểu Đao một mực chú ý thần sắc Thành Ngọc, nhìn thần sắc Quận chúa càng thêm ngưng trọng, kinh nghiệm đầy mình lại lùi sau hai bước. Nàng cũng không hiểu hậu vệ thấp bé kia nói gì, hàm hồ trả lời một câu: "Ừ, phải ngắm chuẩn mới được."
Có vẻ thấy Tiểu Đao rất phối hợp, hậu vệ thấp bé kia càng thêm tin tưởng: "Cái này đội trưởng chúng ta cũng thường xuyên luyện tập," lại dè dặt tự đắc nói, "Bất quá cái trụ đồng tiền này vẫn còn lớn quá, Quận chúa các ngươi luyện ngắm, nên dùng thứ nhỏ hơn để thử thách một chút, thí dụ như đội trưởng chúng ta sẽ dùng một quả cầu nhỏ bằng quả nho để luyện tập, thế mới thấy ánh mắt đội trưởng chúng ta tốt như thế nào, tài năng chơi cầu ưu việt, giục ngựa phi, mỗi một trượng..." lời còn chưa nói xong, mặt sân dưới chân chợt rung động, Tiểu Đao kéo hậu vệ một cái, lúc hai người ổn định lại thân hình chỉ thấy thiếu nữ bạch y đã phi ngựa hướng long môn chạy một đoạn lại linh hoạt quay đầu ngựa.
Tiểu Đao liếc nhìn con ngựa cùng một trụ năm đồng tiền kia, sau đó thiếu nữ bỗng nhiên cúi người giục ngựa phi như bay, ngựa như mũi tên bắn ra, xé gió mà đi, thoáng cái đã đến gần trụ tiền. Trong nháy mắt gậy cầu đánh xuống, một đồng tiền bay ra, mà ngựa vẫn như bay không có chút dừng lại, hướng long môn mà lao, đi được nửa vòng lại quay lại hướng bốn đồng tiền còn lại.
Cả năm lần đều cùng một quỹ đạo xé gió vạch qua Thiên môn, năm đồng tiền ở nơi này năm lần lặp đi lặp lại theo thứ tự bị đánh ra.
Sân cầu nghìn bước, ngựa phi dưới hoàng hôn. Bởi vì Thành Ngọc từ lúc giục ngựa, tới khi đánh đồng tiền thứ năm, chưa bao giờ dừng vó ngựa, vì vậy mọi người ở trong sân chỉ cảm thấy năm lần vung gậy của nữ tử tuyệt sắc cưỡi trên lưng ngựa chỉ phát sinh trong khoảng khắc. Mà trong tiếng vó sắt xé gió, mọi người nhìn thấy chỉ là hình ảnh thiếu nữ bạch y vung tay năm lần, cùng với đồng tiền cuối cùng bị đánh ra ở phương nào thôi.
Lấy trụ tiền là mốc, năm đồng tiền bị đánh bay xa bảy trượng, đều rơi xuống hướng đông, không tăng một phân, không giảm một phân, xếp thành chữ "nhất".
Toàn sân yên lặng.
Thành Ngọc ghì gây cương, lập tức dừng trước long môn, nhìn đồng tiền xếp thành chữ "nhất" kia, theo thói quen kéo vạt áo trước lau mồ hôi, phát hiện đang mặc không phải trang phục xúc cúc nam tử, liền lấy tay áo tùy ý lau qua lau lại. Nàng tựa hồ còn đắm chìm trong một màn vừa rồi, nên không có phát hiện sân cầu bỗng nhiên yên tĩnh, chỉ đến khi lau xong mồ hôi trên trán, cái tay trống không cầm lấy gậy cầu, thong dong giục ngựa hướng Tề đại tiểu thư đi tới.
Tề đại tiểu thư thấy Thành Ngọc hướng mình đi tới mới kịp phản ứng, vỗ tay nói: "Hay lắm."
Cầu thủ Đại Hi cũng kịp phản ứng, nhưng đoán trừng là bị sốc, lại bị sốc không nhẹ, người nào cũng nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm Thành Ngọc.
Mà Tiểu Đao đã nhìn Thành Ngọc chơi trò này nhiều lần, nàng luôn luôn tin tưởng Quận chúa sẽ có ngày luyện ra được cái thần kỹ như hôm nay, vì vậy giống như tiểu thư nàng, Tiểu Đao từ trong khiếp sợ cũng nhanh chóng ổn định lại được một phần, còn có thể tiếp tục cùng hậu vệ thấp bé của Ô Na Tố kia nói chuyện phiếm: "Đúng rồi, mới vừa rồi hình như ngươi có nói tới đội trưởng các ngươi, đội trưởng các ngươi như thế nào?"
Tiểu hậu vệ vừa đỏ mặt vừa liếc xuống sân, im lặng không nói nhìn Tiểu Đao một cái, đúng lúc tiền đạo cao lớn đứng đằng trước gương mặt lúc đỏ lúc trắng xoay người muốn đi, tiểu hậu vệ liền nhanh chân chạy hai bước đuổi theo tiền đạo nhà mình.
Còn phía Thành Quân kia, tuy Quốc sư đã bắt đầu dưỡng lão, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị Hoàng đế triệu đến nghị sự một hồi. Hôm nay Hoàng đế có hứng thú, sau trận so tài lại cho triệu Quốc sư đến nghị sự. Lúc Quốc sư vào thư phòng thì bắt gặp hai thái giám đang bẩm báo chuyện Hồng Ngọc quận chúa với Hoàng thượng, nói Quận chúa vừa hết giờ quỳ liền nhanh chân chạy đi, bọn họ nhìn theo một chút, thấy Quận chúa chính là muốn tới sân cầu.
Hoàng đế chỉ gật đầu một cái, giống như đã trong dự liệu, cũng không có nói gì.
Vừa biết được nơi Quận chúa tới, Quốc sư liền muốn nhanh chân tới gặp nàng, vì vậy sau một chung trà, hắn liền tìm cớ vội vã chạy về sân cầu.
Đã là giờ dậu mạt khắc bầu trời phía tây nhuốm một màu đỏ. Trên đài xem cầu, Quốc sư kinh ngạc phát hiện Tam điện hạ vẫn đang ngồi yên vị trí ban đầu.
Sân cầu chưa bị đóng, cũng không có trận so tài nào, chỉ có mấy nữ tử cùng mấy con tuấn mã chiếm một góc phía tây bắc, mấy người đó tựa như đang nói gì đó.
Quốc sư ngồi xuống bên người Tam điện hạ, theo ánh mắt Tam điện hạ nhìn sang, thiếu nữ bạch y cưỡi một con tuấn mã đỏ thẫm đập vào trong mắt Quốc sư.
Quốc sư khẽ ngạc nhiên, đó đúng là Hồng Ngọc quận chúa.
Tuy đã mấy năm hắn không gặp Hồng Ngọc quận chúa, nhưng gương mặt đó, vô luận thế nào cũng rất khó mà quên được. Mấy năm trước, gương mặt xinh đẹp đó vẫn còn như một nụ hoa chưa nở, nhưng hôm nay đã bắt đầu tách ra, một khi phát triển là không ngừng lại. Hồng Ngọc quận chúa, giờ đã là một thiếu nữ thành niên.
Quốc sư cân nhắc một chút: "Điện hạ nhận ra Hồng Ngọc quận chúa sao?"
Tam điện hạ tuy có chú ý tới hắn, nhưng lại đáp một nẻo. "Nàng nên mặc váy đỏ." Tam điện hạ nói.
Quốc sư hoài nghi mình nghe không rõ, ngẩn người: "Điện hạ nói...cái gì?"
Tam điện hạ không có mở miệng nữa, chỉ ngồi chống cằm, từ trên mặt hắn không nhìn ra hắn có để tâm tới sân cầu hay không, hắn có thái độ gì khi nhìn Hồng Ngọc quận chúa, quốc sư cảm thấy Tam điện hạ như vậy thật khó đoán, không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì sâu xa.
Váy trắng cũng đẹp, nhưng nàng vẫn nên mặc cái loại một thân đỏ thẫm. Đây chính là suy nghĩ lúc này của Tam điện hạ. Có thể thấy được tuyệt không có chỗ nào sâu xa. Tuy cách khá xa, nhưng hắn vẫn có thể đem Thành Ngọc cả người bạch y trên sân cầu nhìn rõ ràng.
Nàng cưỡi trên lưng tuấn mã bước hai bước, làn váy trắng tuyết tuyệt đẹp bên chân cũng theo đó mà lay động, giống như gợn sóng trắng xóa dưới đêm trăng. Từ gợn sóng kia hướng lên trên, là vòng eo thon thả của nàng, đi lên nữa, chính là toàn bộ nàng. Lớp vải lụa như làm nền cho nàng, bao lấy nàng giống như bao lấy một đóa hoa sơn trà trắng tinh trong sương mù sáng sớm. Đẹp, nhưng mờ ảo. Khiến cho nàng vẫn giống như một thiếu nữ chưa rành thế sự, ẩn chứa ngây thơ. Màu trắng chung quy khiến cho nàng quá ngây thơ.
Tam điện hạ nghĩ, vì vậy chỉ màu đỏ mới phù hợp với nàng, đúng là như vậy, khi màu sắc đỏ thẫm bao bọc lấy nàng, sẽ khiến nàng càng thêm chút ý vị nữ tử. Nghĩ đến đây, ánh mắt Tam điện hạ rời lên khuôn mặt nàng.
Gò má đỏ ửng, trên trán một lớp mồ hôi mỏng, mi tâm có một đoá lạc mai màu đỏ, cho thấy hôm nay nàng trang điểm rất kỹ càng. Lúc này lưu lại không nhiều, chỉ có thể phân biệt ra đôi lông mày được vẽ theo dáng viễn sơn. Đúng là có chút đáng tiếc. Nhưng một lớp mồ hôi mỏng trên trán kia, lại khiến da thịt nàng hiện lên một chút phấn y, lại thêm lớp son phấn, rất động lòng người.
Lúc này nàng đang cùng người bên cạnh nói chuyện. Nàng hơi nghiêng đầu, tựa như rất nghiêm túc lắng nghe, sau đó liền cười. Lúc nàng cười hàng lông mi dày hơi rủ xuống, khẽ khép lại, rồi sau đó chậm rãi nâng lên, giống như hai cánh bướm lộng lẫy, chậm chạp khép chặt hai cánh, rồi sau đó lại từng chút mở ra, trêu chọc người, dẫn dụ người. Cái cách cười đó.
Ánh mắt Tam điện hạ bỗng dưng sâu thẳm.
Nàng hiển nhiên phi thường xinh đẹp, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, thế nhân nhìn nàng, cũng chỉ coi nàng là một hài tử. Lần đầu hắn nhìn nàng, không phải cũng giống như thế nhân kia sao, chỉ thấy đây là một hài tử đẹp đến kỳ dị. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc hắn nhìn nàng, trong mắt đã không còn là một hài tử, mà chính là nữ tử với dung mạo quyến rũ. Bình tâm mà nói, thời điểm nàng quyến rũ cũng không nhiều, lúc nàng lộ ra phong thái quyến rũ, chính bản thân nàng cũng không hay biết. Nhưng cái loại vô tình quyến rũ này, lại khiến người ta kinh hãi.
Quốc sư thấy Tam điện hạ trầm mặc hồi lâu, rất muốn hỏi hắn chuyện Quận chúa, cho nên thử thăm dò một tiếng: "Điện hạ?"
Tam điện hạ thu hồi ánh mắt, tựa như vẫn còn có chút ngẩn người, hồi lâu, hắn đột nhiên cười một tiếng, cây quạt nhẹ nhàng gõ một cái trên tay ghế, hỏi quốc sư: "Trang điểm trên mặt nàng là gì, ngươi có biết không?"
Quốc sư không giải thích được, hắn vốn nghĩ Tam điện hạ muốn cùng hắn trao đổi làm thế nào để dò ra tung tích hạt sen đỏ từ trong miệng Thành Ngọc, đột nhiên nghe được đề tài cách xa ngàn dặm này, cảm thấy mờ mịt. Thật lâu, mới không xác định hỏi lại Tam điện hạ: "Điện hạ nói là, của Hồng Ngọc quận chúa...Trang điểm?"
Tam điện hạ tựa như nghiền ngẫm nhắc lại cái tên đó: "Hồng ngọc."
Quốc sư hồ đồ nhìn Quận chúa từ xa một hồi, dựa vào kiến thức phục vụ hậu cung ba ngàn giai lệ của Tiên đế, liền suy đoán: "Lạc, lạc mai?"
"Lạc mai? Băng tiêu vi phách tuyết vi hồn, đạm nhiễm thiên hương diểu vô ngấn, nhất điểm lạc mai yết chi sắc, ta dư đông nhật thập phân xuân." (4) Tam điện hạ cười một tiếng: "Ngược lại rất hợp với nàng."
Quốc sư là một đạo sĩ, nhưng kiến thức thơ văn tích lũy cũng không ít, mơ hồ cảm thấy mấy câu thơ vịnh mai này lại không giống như đang vịnh mai, ngược lại giống như đang vịnh người. Lại nhìn Quận chúa dưới sân, Quốc sư khẽ nheo mắt, làn da kia phát sáng trắng như tuyết, một đóa lạc mai đỏ thẫm giữa trán, không phải tựa như băng tuyết khiến gương mặt thêm mấy phần xuân ý hay sao?
Tam điện hạ đứng lên, tựa hồ cứ như vậy rời đi.
Mi mắt Quốc sư khẽ nhảy một cái, không khỏi tiến lên một bước, thành khẩn khuyên nhủ: "Điện hạ, ngài chờ ở chỗ này không phải chỉ để tán dương sắc đẹp của Quận chúa chứ? Ngài ở chỗ này đợi lâu như vậy, không phải để gặp nàng một chút sao?"
Tam điện hạ cũng không quay đầu lại: "Ngày khác đi."
Hoàng hôn buông xuống, Quốc sư một mình cô độc đứng giữa trời chiều, hắn cảm thấy mông lung.
1): Kiểu như khuê mật, hoặc bằng hữu tốt.
(2): Khăn bịt đầu của đàn bà thời xưa. Xuất hiện từ điển tích Khổng Minh đánh Tư Mã Ý. Ý không chịu ra đánh, Khổng Minh sai người gửi khăn bịt đầu đàn bà cho Ý, để hạ nhục. Sau, “cân quắc” dùng chỉ đàn bà.
(3): phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu
(4): Dùng lụa lạnh như băng làm phách, dùng tuyết làm hồn, không chút vết tích nhiễm lên mình hương thơm trời đất, mang theo một chút màu sắc son phấn lạc mai, khiến cho mùa đông cũng tràn ngập sắc xuân.