Thành Ngọc chính là biết Lệ Xuyên Vương thế tử Quý Minh Phong như vậy.
Nàng muốn tìm một nơi an toàn chờ Chu Cẩn tới đón, vì vậy Quý Minh Phong đã đem nàng mang về Lệ Xuyên vương phủ.
Đêm đó nàng vốn muốn chiêm ngưỡng cảnh "Nguyệt chiếu Dạ Bích" mới theo Chu Cẩn lên núi Khởi La, nhưng đi qua sườn Dạ Bích, lúc tận mắt trông thấy cảnh đẹp đó, bên người nàng lại đổi thành Quý Minh Phong.
Khi đó, hắn đi phía trước nàng một chút, ánh trăng đem hình dáng hắn chiếu xuống Dạ Bích, bóng dáng cao ngất. Trong bóng đêm tĩnh mịch, miếng ngọc bội ngọc thụ thanh vân theo bước chân hắn va chạm vào nhau tạo ra âm thanh thanh thúy.
Quân tử mang ngọc để tu thân, ý ở đây chính là dùng tiếng vang của ngọc mà tự mình cảnh tỉnh, nếu người mang ngọc đi đứng gấp gáp, tiếng vang của ngọc sẽ vội vàng hỗn tạp, nếu người mang ngọc đi đứng quá chậm chạp, tiếng vang của ngọc sẽ nhỏ đến mức khó mà nghe thấy.
Thành Ngọc quan sát Quý Minh Phong, dưới ánh trăng gò má hắn càng thêm lạnh lùng.
Nàng nghĩ, đây là một kiếm khách thân thủ rất giỏi, nhưng lại là một quân tử tu thân tu tính, trước giờ nàng thấy đám kiếm khách hiếm có người để ý lễ nghi như vậy, còn những người có học quan trọng lễ nghi thì lại không có ai thân thủ tốt như thế.
Nàng hết sức ngưỡng mộ, nghĩ tới Hoàng đế biểu ca của nàng nói quả không sai, Quý thế tử của vương phủ, hắn chính là một cái đình tiền ngọc thụ (1).
Thành Ngọc tôn sùng Quý Minh Phong, trong lòng tràn đầy ý muốn kết giao, dọc theo đường đi cũng suy nghĩ lúc Chu Cẩn tìm tới vương phủ, nàng nên thuyết phục Chu Cẩn như nào để hắn cho nàng ở lại vương phủ thêm mấy ngày.
Không nghĩ tới, ở vương phủ cắm rễ hai ngày, cũng không đợi được Chu Cẩn tới tìm, sang ngày thứ ba liền nhận được một phong thư, là Lê Hưởng tự viết.
Đại ý là vết thương của Chu Cẩn lần này nặng đến sinh bệnh, tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng cần tập trung dưỡng bệnh, xung quanh Lệ Xuyên phủ không có nơi nào linh khí dồi dào cho hắn điều dưỡng, nàng phải cùng hắn đi Ngọc hồ Tuyết sơn một chuyến, mà Quận chúa thân thể phàm nhân, sẽ không thể chịu nổi vất vả cùng khổ hàn của chuyến đi này, liền mời Quận chúa cứ ở Lệ Xuyên vương phủ trú tạm nửa năm, đợi Chu Cẩn hoàn toàn bình phục bọn họ sẽ tới đón nàng, vân vân.
Đọc xong thư, Thành Ngọc sờ cánh hoa của Chu Cẩn trong cái túi cất ở trước ngực. Cánh hoa nguyên vẹn, hắn đúng là không sao. Nàng suy nghĩ một chút, Chu Cẩn là một hoa yêu, vô luận là đi đâu, nếu hắn thật lòng muốn mang nàng theo, chẳng lẽ lại không có biện pháp? Đoán chắc là dọc đường này nàng gây cho hắn quá nhiều phiền toái, nên hắn cố ý vứt nàng ở nơi này.
Nàng mờ mịt một trận, sau đó lại cao hứng.
Tự do, đúng là tới quá đột ngột; ngạc nhiên vui sướng, đúng là tới quá đột ngột. Cứ tới đi, cứ giả bộ đi!
Đúng như Thành Ngọc đoán, Chu Cẩn đúng là muốn vứt nàng ở vương phủ, nhưng cũng không chỉ bởi vì nàng khiến hắn tức giận đến đau gan.
Thực ra ngay ngày hôm sau thoát được nguy hiểm Chu Cẩn đã tìm được vương phủ. Hắn ẩn thân cách mấy bước quan sát Thành Ngọc, thấy nàng ăn nói nhỏ nhẹ, bước đi chậm rãi, không có hắn cùng Lê Hưởng bên cạnh dung túng, nàng trở nên chững trạc hơn nhiều. Chu Cẩn vui vẻ cảm thấy đây là một cơ hội tốt, lưu Thành Ngọc ở vương phủ đợi một hồi, nói không chừng nàng sẽ trở nên hiểu chuyện hơn.
Nhưng đây quả thật là hiểu lầm lớn. Thành Ngọc an tĩnh như vậy, cũng không phải bởi vì Chu Cẩn cùng Lê Hưởng không có bên cạnh, nàng như vậy, thuần túy chỉ vì nàng muốn kết giao cùng Quý Minh Phong Quý thế tử.
Nàng cùng Quý thế tử suốt một đường trở về, Thế tử hắn dùng bốn chữ quả ngữ thiểu ngôn (2) vận dụng một cách triệt để, mặc cho nàng khéo léo uyển chuyển như nào, cũng không cạy nổi từ miệng hắn thêm mấy chữ. Nhưng khi trở lại Lệ Xuyên vương phủ, nàng thấy cô nương được người trong phủ kêu là Tần Tố Mi kia, lại có thể cùng Thế tử nói nhiều hơn một chút, mà Tần cô nương chính là kiểu thục nữ đoan trang.
Nàng liền hiểu, hóa ra Quý thế tử đối với cô nương dịu dàng ít nói liền có kiên nhẫn hơn một chút.
Nàng khi đó cũng không có những tâm tư thiện cảm như các cô nương cùng lứa, như là nếu nàng làm ra vẻ dịu dàng ít nói, thật ra là đang che dấu tính tình thật của bản thân, coi như Quý thế tử có thưởng thức nàng, thì cũng không phải đang thưởng thức con người thật của nàng,vân vân. Ngược lại nàng chỉ cảm thấy bản thân thực sự tài giỏi hơn người, cái gì cũng có thể làm được, loại người gì nàng cũng làm được, lại làm rất tốt. Nàng cảm thấy dù bản thân ở dạng nào thì cũng đều là chính nàng.
Tuy là lấy danh nghĩa gặp nạn để ở nhờ vương phủ Lệ Xuyên, nhưng Thành Ngọc thích ứng cũng rất tốt, chẳng qua là mất mấy ngày đầu không hợp thủy thổ. Người ta nói người bị bệnh rất dễ sinh ra buồn nhớ cố hương, nàng lại không có cái loại tật xấu nho nhã này, ngược lại nàng bị bệnh lại càng có tinh thần.
Quý thế tử mỗi ngày đều đến nhìn nàng một cái, nể tình nàng là một bệnh nhân, lúc nàng nghĩ ra đủ thứ để nói, hắn cũng có phản ứng lại một chút. Mặc dù vẫn là cái tác phong tích chữ như vàng, nhưng dù gì cũng bồi nàng được một hai câu.
Thành Ngọc tổng kết lại, trong toàn bộ vương phủ, thế tử sẽ cùng hai cô nương nói một chút chuyện vặt vãnh, một người là Tần cô nương tính tình dịu dàng mềm mỏng, một người, chính là người bệnh nàng. Lúc nàng khỏe mạnh, ngay cả mặt mũi hắn cũng khó gặp, chứ đừng nói đến nói chuyện. Nàng lúc này mới ngộ ra việc "bị bệnh" đối với nàng rất quan trọng, cho nên mặc dù đã khỏi bệnh nhưng vẫn cố gắng gượng nằm trên giường thêm mấy ngày.
Nhưng cái bệnh không hợp thủy thổ này thì có thể kéo dài được bao lâu? Không được mấy ngày liền không giả bộ được nữa.
Nàng đang suy nghĩ còn phương pháp gì tốt hơn để tiếp cận Quý thế tử, thì thế tử đã mang Thanh Linh tới viện nàng đang ở. Nói là trong vương phủ cũng không hẳn nơi nào cũng an toàn, cho nên đã chọn cho nàng một hộ vệ, vừa văn vừa võ, vừa có thể bầu bạn cùng nàng, lại có thể bảo hộ nàng chu toàn.
Lúc đó đang là cuối trọng xuân, thời tiết vẫn còn se lạnh, Xuân Hồi viện có chút tiêu điều, nàng khoác áo lông da chồn, ánh mắt trong suốt nhìn Quý Minh Phong, Thanh Linh cả người y phục nhẹ nhàng, trong tay cầm một cái tẩu thuốc bằng trúc màu tím, cách ăn mặc đó thật ra có chút kỳ dị.
Nàng khi đó cũng không quá chú ý tới Thanh Linh, bởi vì Quý thế tử nhắc tới hộ vệ, nàng mới để ý.
Hai mắt cong cong hướng Quý Minh Phong: "Thế tử ca ca chu đáo, còn phái hộ vệ tới bảo vệ ta, bất quá gần đây ta nghĩ, ra khỏi nhà đúng là phải có chút công phu quyền cước phòng thân, đêm mười lăm đó Thế tử ca ca cầm trong tay thanh phong ba thước xuất quỷ nhập thần, khiến người ta mê mẩn."
Nàng khẽ mím môi: "Ta tất nhiên không dám có ý muốn xa vời một ngày nào đó có được một thân kiếm thuật như Thế tử ca ca, cũng không hi vọng được chỉ điểm sâu xa," nàng cười híp mắt, "Ta nghĩ lúc ngươi luyện kiếm có thể thuận tiện dạy ta mấy chiêu cơ bản thì thật tốt, ngày mai lúc ngươi luyện kiếm ta sẽ tới tìm ngươi ha!"
Đúng vậy, không tới mười ngày, nàng đã đem cách xưng hô với Quý Minh Phong từ Quý thế tử nhảy tới Thế tử, lại từ Thế tử nhảy tới Thế tử ca ca. Nàng còn thừa thông minh, vì vậy lúc yêu cầu Quý Minh Phong dạy kiếm thuật cho nàng, không có hỏi thẳng một câu "Thế tử ca ca có thể dạy ta mấy chiêu kiếm pháp phòng thân được không" như vậy, mà trực quyết đưa ra quyết định luôn, quyết định ngày mai phải đi tìm hắn.
Nàng làm bộ ngây thơ nhìn Quý Minh Phong.
Nhưng cục băng Quý thế tử chẳng mảy may trước bộ dạng nàng: "Kiếm thuật của Thanh Linh chỉ đứng sau ta, nếu ngươi muốn học, thì để nàng ngày mai bắt đầu dạy ngươi, ngươi không cần tới tìm ta."
Thành Ngọc trong lòng thở dài, biết đây chính là câu trả lời của Quý thế tử. Nàng một mặt cảm thấy Quý thế tử thật khó gần, một mặt lại thấy cao nhân có thể cũng tương đối khó gần như thế. Nhưng không sao, tiểu Lý đại phu cùng Tề đại tiểu thư lúc đầu cũng không dễ làm quen lắm, nhưng không phải cuối cùng đều đã trở thành hảo bằng hữu của nàng hay sao. Tương lai còn dài.
Nàng thuận theo gật đầu một cái: "Thế tử ca ca bận rộn nhiều việc, để cho Thanh Linh dạy ta cũng tốt." Nàng tìm cho mình một bậc thang, lại bổ sung một câu: "Ảnh vệ của Thế tử ca ca, kiếm pháp tất nhiên là không coi thường được, nhất định có thể dạy ta thật tốt."
Quý thế tử có chút khác thường nhìn nàng một cái: "Ta vừa rồi có nói, Thanh Linh là ảnh vệ của ta sao?"
Thành Ngọc gật đầu: "Đúng vậy."
"Ta chưa từng nói." Quý thế tử bình tĩnh chối.
Thành Ngọc hoài nghi nhìn hắn một cái, lẩm bẩm: "Là chính miệng ngươi vừa mới nói mà."
"Phải không? Vậy ta đã nói như nào?"
Thành Ngọc nhíu mày một cái: "Không phải ngươi nói Thanh Linh tỷ là hộ vệ, nàng vừa văn lại vừa võ, kiếm thuật cao minh. Lại
chỉ đứng sau ngươi sao?"
Thanh Linh vẫn một mực đứng im bên cạnh như pho tượng sống từ đầu đến giờ, đột nhiên mở miệng: "Chỉ dựa hai câu này, làm sao lại biết ta là ảnh vệ chứ?"
Câu hỏi này có gì khó?
Thành Ngọc dù chưa từng bái lạy nghiêm sư, chưa được truyền thụ cao huấn, nhưng nàng lớn lên trong Thập Hoa Lầu, cạnh phòng nàng lại là mẫu đơn đế vương Diêu Hoàng sinh ra đã suy nghĩ về vận mệnh đất nước. Trong Thập Hoa Lầu, ngoại trừ Chu Cẩn theo thường lệ mỗi ngày giảng đạo nàng, thì chính là Diêu Hoàng uống rượu ngâm thơ đánh cờ bàn chuyện thiên hạ.
Nàng sao chép sách vở bọn họ ở cách vách bàn về Bắc Vệ làm sao thế nào, nàng thêu khăn gấm bọn họ ở cách vách bàn về Ô Na Tố thế nào ra sao, nàng vẽ thế trận xúc cúc bọn họ ở cách vách bàn về biên giới Tây Nam ra sao như thế nào. Mỗi ngày thấm nhuần những lời đó, nàng đối với thời cuộc thiên hạ cũng nắm rõ ba phần, huống chi nàng còn chưa nói đến trí tuệ vượt bậc của mình.
Biên giới Tây Nam mà Quý thế tử đang trấn giữ lúc này đang là tình trạng gì, nàng không dám chắc chắn mười phần, nhưng tám phần thì có thể.
Mảnh đất biên giới Tây Nam này, gần Lệ Xuyên phủ, có mười sáu bộ. Thời điểm Đại Hi Triều thành lập, Thái tổ hoàng đế luận công ban thưởng, phong tướng quân bách thắng Quý Uy làm vương, ban cho phủ Lệ Xuyên, trấn giữ hạm thành, đảm nhiệm trọng trách dẹp yên mười sáu bộ.
Sau khi Thái tổ hoàng đế qua đời, Quý Uy có tổng cộng mười ba tôn tử cha truyền con nối Lệ Xuyên vương, thu phục mười ba bộ, duy chỉ có Nam Nhiễm quốc thế lực lớn nhất là khối xương khó gặm.
Nam Nhiễm từ lâu đã thân thiết với hai bộ Sâm Nghiệp, Hoắc Đồ cùng nhau chiếm cứ núi Cửu Môn hiểm trở, cắt đứt con đường duy nhất đi tới Mông Nhật quốc nơi sản xuất rất nhiều hương liệu, lại thường quấy nhiễu mười ba bộ còn lại, vẫn luôn là mối họa lớn nhất đối với các thế hệ Lệ Xuyên vương.
Thế hệ này Lệ Xuyên vương và Vương thế tử, ham muốn hàng đầu là thu phục Nam Nhiễm, thống nhất mười sáu bộ.
Chu Cẩn làm mọi chuyện đều vô cùng cẩn thận, trước chuyến đi tới Lệ Xuyên này, đã nghiên cứu rất kỹ, tất nhiên có bao gồm cả tìm hiểu về Lệ Xuyên vương phủ. Nói Nam Nhiễm nhiều núi nhiều sông, rừng sâu nước độc, cộng thêm người Nam Nhiễm lại có sở trường dùng cổ độc, Lệ Xuyên vương phủ để có thể công phá Nam Nhiễm, mười lăm năm trước đã bắt đầu đào tạo ảnh vệ, dùng bí pháp Chư gia để truyền dạy, cuối cùng nuôi dưỡng được một nhóm nhân tài, giúp vương phủ truy tìm bí văn của Nam Nhiễm và mười lăm bộ còn lại. Chu Cẩn còn nhắc một câu, nói hiện tại trong tay Vương thế tử có mười tám ảnh vệ, nói là ảnh vệ, nhưng đúng hơn là kiệt tác nghệ thuật mà Lệ Xuyên vương dốc lòng bồi dưỡng, chính là một nhóm nhân tài mà ngay cả trong hoàng cung cũng khó mà tìm ra.
Tóm lại, vấn đề này không phải rất rõ ràng sao, Thanh Linh hỏi "Làm sao biết?" Thành Ngọc cảm thấy quả thực là một câu hỏi sao, chỉ cần không mù là có thể nhìn ra mà.
"Thế tử ca ca nói Thanh Linh tỷ là hộ vệ, lại vừa văn vừa võ, kiếm thuật cao minh," nàng trả lời, "Một cô nương yếu đuối xinh đẹp, trong thời tiết lạnh như này, cả người y phục mỏng manh lại có thể đứng lâu như vậy không chút cảm giác, hộ vệ như thế trong hoàng cung còn hiếm có, Thanh Linh tỷ tất nhiên không thể là hộ vệ bình thường."
Nàng trong lòng tự bỏ đi một đoạn, hộ vệ không bình thường trong vương phủ, đó chính là ảnh vệ, tất cả ảnh vệ ưu tú nhất đều thuộc về Quý Minh Phong, nếu quả thật đúng theo lời Quý thế tử nói là Thanh Linh lợi hại như vậy, vậy thì tất nhiên chính là ảnh vệ của hắn.
Quý Minh Phong cùng Thanh Linh không nói gì. Thành Ngọc nhìn hai người, nghi ngờ nhíu mày một cái: "Chẳng lẽ ta đoán sai?" Suy nghĩ một chút, cũng có thể Thanh Linh là kỳ nhân dị sĩ khác. Đoán sai thì sai thôi, nàng cũng không thấy quan trọng, tùy ý nhún vai một cái: "Ta tùy tiện đoán thôi."
Trên gương mặt nhưng băng giá của Quý thế tử không chút biểu tình, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng một hồi, sau đó quay đầu hướng Thanh Linh nói: "Giao nàng cho ngươi, về sau ngươi phải làm thế nào, chắc hẳn không cần ta phải nói nhiều."
Thanh Linh cũng không giống những hộ vệ mà Thành Ngọc thấy trước kia đối với chủ thượng tuân thủ nghiêm ngặt tôn ti lễ nghi, không có lập tức quỳ xuống trước Quý Minh Phong thể hiện trung thành. Nàng chỉ yêu kiều cười một tiếng, âm thanh ôn hòa: "Từ giờ trở đi nếu Quận chúa gặp nguy nan, Thanh Linh nguyện chết cũng phải bảo vệ Quận chúa bình an."
Bởi vì Thành Ngọc ở Thập Hoa Lầu hiếm khi nghe được loại lời nói chết hay không chết như này, bây giờ đột nhiên nghe được, không khỏi cảm thấy kinh tâm. Nhưng loại kinh tâm lúc đó, cũng chỉ thoáng qua trong lòng nàng mà thôi, nàng cũng không quá chú ý tới.
Những lời này của Thanh Linh tựa hồ khiến Quý Minh Phong hết sức hài lòng, hắn gật đầu một cái, lại nhìn Thành Ngọc, nhưng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Thành Ngọc đưa mắt nhìn bóng lưng Quý Minh Phong, thở dài một tiếng. Thẳng đến khi bóng lưng hắn biến mất sau cánh cửa viện, mới thu hồi tầm mắt, chuyển sự chú ý lên người Thanh Linh tới làm bạn cùng nàng.
Thanh Linh vẫn nhìn nàng cười, lúc này Thành Ngọc mới phát hiện nữ tử này lúc cười hết sức đẹp mắt, chẳng qua là một con mắt nàng sóng mắt liễm diễm động lòng người, còn con mắt kia lại như một tấm gương sâu mờ mịt. Trên tẩu thuốc bằng trúc màu tím nàng cầm trong tay có buộc một miếng ngọc màu mật đường, miếng ngọc kia nhìn qua cũng biết là đồ cổ.
Nàng chưa kịp lên tiếng, Thanh Linh đã mở miệng trước: "Quận chúa vừa rồi, đã khiến ta có cái nhìn khác đối với các tiểu thư quý, có chút đồng tình với nhận xét của Thế tử đối với Quận chúa."
Thành Ngọc bắt được điểm chính: "A? Ta đã đoán đúng a."
Thanh Linh vẫn cười yêu kiều: "Nhưng ta có chút hiếu kỳ, không biết Quận chúa có thể nhìn ra, vì sao trong vương phủ nhiều người tài như vậy, Thế tử lại phái ta tới phục vụ Quận chúa?" Nói những lời này đầu nàng hơi cúi, ngón tay thon dài xanh nhạt như có như không đùa nghịch miếng ngọc trên tẩu thuốc, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, bộ dạng đầy sức sống, dáng người phong lưu, tựa như một tòa ngọc điêu đột nhiên tỉnh lại giữa mùa xuân se lạnh.
Thành Ngọc nhìn Thanh Linh, cảm thấy người nào trong vương phủ này cũng đều là nhân vật xuất chúng. Nàng lắc đầu cười: "Ta không biết, thỉnh tỷ nói rõ."
Thanh Linh cười sâu hơn một chút: "Thế tử nói quận chúa là một tiểu bách sự thông, trong vương phủ này có thể cùng Quận chúa tiếp lời, có vẻ cũng chỉ có một lão bách sự thông như ta, ta tới làm bạn với Quận chúa, Quận chúa mới không thấy phiền phức."
Nàng thành thực đứng ở đó, dáng người nhẹ như mây trôi, âm thanh ấm áp như gió, khiến người ta dao động, muốn thân cận.
Đây cũng là lần đầu tiên Thành Ngọc gặp Thanh Linh.
Thanh Linh lúc đó hai mươi bảy tuổi.
Sau này Thành Ngọc mới biết, Thanh Linh từng là ảnh vệ ưu tú nhất trong mười tám ảnh vệ của Quý Minh Phong, bởi vì một mắt bị thương trong khi làm nhiệm vụ, gánh không được nhiệm vụ trước đây, Quý Minh Phong mới phái nàng ý tới làm hộ vệ cho nàng.
Thanh Linh mất đi, Thành Ngọc thường nhớ tới lần đầu gặp nhau này, nàng đúng là từ lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Linh liền thích nàng.
Khi đó nàng ở Lệ Xuyên vương phủ, thích nhất là Quý Minh Phong, thích thứ hai, chính là cái người Quý Minh Phong phái đến bên cạnh nàng, Thanh Linh.
(1): ý chỉ người tài giỏi có thể gánh vác việc lớn.
(2): ý là lời ít chữ cũng ít.