Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Gặp lại


trước sau

Thành Ngọc cùng Hoa Phi Vụ bên này, từ cái hôm tặng dù ở bến đò, sau đó trời mưa liên tục mấy ngày, bọn họ liền mấy ngày liên tục đứng đợi ở bến đò, mấy ngày liên tục tặng dù cho người ta.

Tuy nhiên hai người lại tương đối đại lượng, thường xuyên quên mất việc phải báo cho thư sinh công tử kia nơi ở của Hoa Phi Vụ để đến trả dù, vì thế nên, trừ cái tên Liên Tam có phái người làm đến trả, cũng không thấy có ai tới Lâm Lang Các cùng Hoa Phi Vụ làm ra một màn trả dù kết duyên.

Hai người vô cùng chán nản, Hoa Phi Vụ lại là cái người chi bạc mua dù, vì thế so với Thành Ngọc, nàng càng chán nản hơn.

Nhưng sau đó, trong thành lại xuất hiện một lời đồn đại, nói rằng mỗi khi trời mưa, tại bến đò nhỏ sẽ xuất hiện một tiểu cô nương xinh đẹp như tiên tặng dù cho người qua đường.

Lão đạo sĩ bày sạp trước cửa miếu Thành Hoàng hữu mô hữu dạng gọi vị nương tử này là Tản nương nương.

Tiểu Lý viên ngoại ở hẻm Lệ Chi bởi vì một lần nhận ân tình của Tản nương nương, mấy ngày liền biến mình thành một bức tượng kim thân tại ngôi miếu, ca ngợi nương nương khắp từ đầu đường đến cuối hẻm.

Đáng tiếc, Hoa Phi Vụ đang một hồi chán nản không muốn ra khỏi cửa, cũng không muốn tiếp khách, vì vậy cũng không biết được bản thân mình đã được phong là Tản nương nương.

Chậm chạp đến một ngày nào đó, Hoa Phi Vụ thành công lôi kéo được Thành Ngọc đi miếu Nguyệt Lão cầu duyên, nhìn thấy bên cạnh miếu Nguyệt Lão mới dựng thêm một ngôi miếu Tản nương nương, còn tưởng rằng Nguyệt Lão mới có thêm một vị Chuyên Tư bảo hộ cho các cặp tình nhân kết duyên bằng dù. Nàng chưa kịp nghĩ việc này có chút không đúng, liền kéo Thanh Ngọc chạy đến quỳ gối dập đầu mười cái thật lớn.

Mà Thành Ngọc, năm nay mười bốn có thừa, đã tự phụ, lại còn không phân biệt tuổi tác, cứ nghĩ rằng trong thiên hạ to lớn này, nàng không gì là không thể, mai kia nếu cái chuyện giúp đỡ Hoa Phi Vụ trong việc tìm mối lương duyên mà thất bại, nàng sao có thể nhận thua? Đóng cửa không tiếp khách suốt mười lăm ngày nghiên cứu thật kỹ thoại bản dân gian, nàng lại đề xuất với Hoa Phi Vụ cách khác, ví dụ như học theo cách Hương Chương Tử Tinh Hoa Cô Tử báo ân, hoặc là giả làm tiên nga xuống sông tắm rửa, đợi Ngưu lang đem y phục nàng trộm đi, sau đó hai người kết tình duyên, vân vân và mây mây.

Tuy nhiên nhân duyên của Hoa Phi Vụ tương đối gian truân, những chủ ý này bọn họ đều đã thử qua, nhưng chả thu lại được kết quả gì. Thử hết cái này đến cái khác, đến khi Thành Ngọc tròn mười lăm tuổi.

Theo tiên đoán của quốc sư đương triều Túc Cập năm đó, khi Hồng ngọc quận chúa bước sang tuổi mười lăm, liền không cần bị hạn chế trong Thập Hoa Lầu, nếu nàng có bản lĩnh, mặc nàng muốn leo lên chín tầng mây thưởng nguyệt hay là lặn xuống năm đại dương bắt ba ba, đều tùy ý nàng.

Thêm một tuổi, Thành Ngọc đối với nhân sinh càng có thêm nhận thức, không khỏi không thừa nhận, lấy tài hoa trước mắt của nàng, muốn giúp Hoa Phi Vụ thành công trong việc tìm kiếm lương duyên là không thể. Vì vậy khi nàng bình an bước sang ngày thứ hai của tuổi mười lăm, nàng liền tặng cho Hoa Phi Vụ 20 cuốn thoại bản nói về tình yêu giữa thần tiên và yêu quái, sau đó không thẹn với lòng quyết định đi theo Chu Cẩn và Lê Hưởng đi về phía nam Lệ Xuyên để trải nghiệm cảnh đời.

Một lần dừng lại ở Lệ Xuyên, chính là thêm một năm, lúc đi nàng còn là một tiểu thiếu nữ, khi trở lại đã thành một đại cô nương mười sáu.

Trở lại Bình An thành, việc đầu tiên Thành Ngọc làm chính là đi tới Lâm Lang Các gặp Hoa Phi Vụ. Đoán không ra, Hoa Phi Vụ lại là một cô nương vô cùng kiên nhẫn như vậy, hơn một năm không gặp, nàng vẫn như cũ bất chấp khó khăn tìm kiếm tình yêu.

Nhìn thời gian chính là giờ Mùi mạt khắc, sắc trời dần tối, mặt trời chỉ còn bóng dáng mờ mờ, Diêu Hoàng cùng Dạ Lạc Kim Tiền một hoa một vị, chiếm cứ hơn phân nửa mặt bàn tứ phương. Thành Ngọc bị dồn trong góc uống trà.

Hoa Phi Vụ hơn một năm mới nghe thấy âm thanh của Thành Ngọc, kích động đến mức quên mang cả hài chạy ra đón.

Thành Ngọc cảm thấy cái loại kích động này, chính minh chứng cho tình bạn giữa nàng và tiểu hoa.

Hoa Phi Vụ nhào tới bên đầu gối nàng, đôi mắt đẹp rưng rưng: "Bằng hữu! Ngươi rốt cuộc đã trở lại, bọn ta chờ ngươi thật khổ sở a!"

Nhìn xem, tiểu hoa nhớ nàng biết bao.

Thành Ngọc ra dáng lão mẫu thân hiền dịu vuốt ve mái tóc Hoa Phi Vụ.

Hoa Phi Vụ lệ nóng quanh mi: "Ngươi có biết ngươi trở lại thật tốt biết bao, có chuyện này chỉ có ngươi mới giúp được ta, ngươi nhất định phải giúp ta!"

...Được thôi nàng đã nhìn lầm tiểu hoa, cái tiểu hoa này căn bản không có đơn thuần nhớ nàng. Lúc này Thành Ngọc lại giống một vị lão phụ thân lãnh khốc, trầm mặc một chút, từ trên ghế đứng dậy: "Ta nhớ Chu Cẩn bảo ta đi chợ mua cho hắn hai con gà lô hoa, ta trước tiên..."

Hoa Phi Vụ dứt khoát ôm lấy hai chân Thành Ngọc: "Hoa chủ ~~~ thời điểm này nói đến gà lô hoa có biết bao thương cảm ~~~ tình nghĩa của ta với ngươi há chỉ bằng hai con gà lô hoa kia ~~~"

Thành Ngọc lặng lẽ gỡ từng ngón tay của Hoa Phi Vụ, nửa ngày mới phát hiện không tách ra được, chỉ đành thuận theo nàng, cam chịu nói: "Giúp việc gì, nói mau."

Hoa Phi Vụ lập tức bò dậy ngồi cạnh nàng: "Gần đây ta có chú ý đến một vị công tử, dáng dấp đó đúng là...cái người tài năng đó đúng là..." Hoa Phi Vụ không đọc nhiều sách, đến một cái thành ngữ hoặc điển cố cần dùng khi nói chuyện cũng không nghĩ ra, Thành Ngọc tự động tiếp lời nàng: "Ngọc thụ lâm phong, tướng mạo phi phàm, bác cổ thông kim, đàn kiến hiệp văn."

Hoa Phi Vụ tán thưởng gật đầu: "Đúng, ngọc thụ lâm phong, tướng mạo phi phàm, bác cổ thông kim, đàn cái gì đó. Chờ lát nữa vị công tử kia sẽ tới nghe khúc, hoa chủ ngươi giả bộ muốn độc chiếm ta, khiêu khích hắn, để hắn đoạt lại ta, chuyện này coi như xong!"

Thành Ngọc kinh ngạc nhìn nàng: "Ta ta ta ta là nữ nhân mà."

Hoa Phi Vụ vân đạm phong khinh: "Cũng không phải thật sự chiếm đoạt, chính là giả bộ một chút thôi, ngươi xem, ngươi ở Lâm Lang Các nhiều năm như vậy, chả có ai nhận ra ngươi là nữ, bảo ngươi giả cái này là chuẩn nhất."

Giải quyết xong thân phận nữ nhân của Thành Ngọc, Hoa Phi Vụ thở dài một tiếng: "Vốn ta không tính ở cái nơi các công tử nhà giàu lui tới dạo chơi này để tìm kiếm nhân duyên nhưng Liên tướng quân này quả thực là tuyệt phẩm, không thể bỏ qua được!" Lời nói lại có chút đau thương: " có thể làm gì được khi Liên tướng quân mười ngày nửa tháng mới một hai lần tới nơi này nghe khúc, Hương Liên của Khoái Lục Viên, Hoan Tinh của Mộng Tiên Lâu, Tiễn Mộng của Hí Xuân Viện, hắn thỉnh thoảng còn tán tụng các nàng, thật làm người ta phiền não..."

Thành Ngọc nghe tai phải ra tai trái, chỉ cảm thấy cái tên Liên tướng quân có điểm quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu, nhưng đến tột cùng là ở đâu nàng lại quên mất. Bất quá nghe ca thán của Hoa Phi Vụ, cái tên Liên tướng quân này tựa hồ thanh lâu nào cũng có hồng nhan tri kỷ, nàng liền thành tâm nhắc nhở Hoa Phi Vụ một câu: "Chu Cẩn nói nam nhân cứ dây dưa với nữ tử này lại nữ tử khác, chính là cái loại hoa hoa công tử, không chấp nhận được, ta thấy tiểu hoa yêu ngươi hay là..."

Tiểu hoa yêu tán đồng: " Trong sách cũng gọi nam nhân như vậy là hoa hoa công tử, nhưng trong sách cũng có dạy làm thế nào để thuần phục một tên hoa hoa công tử. Nói muốn giữ chặt được trái tim không yên phận của hoa hoa công tử, trước tiên phải làm hắn sinh lòng ghen tị, ghen tị dẫn đến bất an, hắn liền bận tâm, nhớ trong lòng, nhớ dần dần thành yêu, tình cảm cắm rễ sâu đậm..."

Những thứ ái ái tình tình này Thành Ngọc không hiểu lắm, nàng suy đi nghĩ lại, đoán chắc là Hoa Phi Vụ bảo nàng giả làm một tên quần là áo lụa, loại chuyện đơn giản này, không giúp thì không phải lắm. Diễn cái quần là áo lụa đi dạo thanh lâu, Thành Ngọc cảm thấy là sở trường của nàng, dù gì mười hai tuổi nàng đã lăn lộn nhẵn mặt ở Lâm Lang Các này. Nhưng không tránh được vẫn còn lăn tăn: "Ngươi nói Liên công tử hắn là tướng quân phải không? Nếu hắn nổi giận lên, liệu hắn có đánh ta không?"

Có vẻ Hoa Phi Vụ cũng không nghĩ qua tình huống này, do dự nói: "Sẽ không đâu..."

Thành Ngọc liền có chút bàn lùi: "Cái vai kia, hay là ta..."

Hoa Phi Vụ rốt cuộc nhớ tới mình là một hoa yêu: "Trời ạ, ta là hoa yêu mà, không phải có yêu pháp sao, nếu hắn đánh ngươi, ta sẽ bảo hộ cho ngươi."

Thành Ngọc nhắc nhở nàng: "Ngươi vì ta mà định đánh nhau với hắn sao? Vậy không biết chừng hắn sẽ không thích ngươi đâu."

Hoa Phi Vụ suy tư một trận: "Cũng có thể a!"

Hai người cau mày thảo luận đến khuya.

Trên mặt bàn tứ phương, Dạ Lạc Kim Tiền hỏi Diêu Hoàng đối diện: "Diêu đế ngài rốt cuộc vừa ý Thược Dược nàng ở điểm nào? Mỗi năm ngài đều đặc biệt tới nhìn trộm nàng vì một nam nhân khác mà tương tư, ngài đây không phải là tự ngược sao? Tại hạ thực sự không hiểu nổi ngài!"

Diêu Hoàng lung lay lá cây hữu khí vô lực nói: "Ta tại sao lại vừa ý nàng, đây đúng là câu hỏi khó, mà cũng chính vì để trả lời câu hỏi này, ta mới phải hàng năm đúng giờ đến nhìn nàng mấy lần."

Dạ Lạc Kim Tiền tò mò: "Vậy ngài đã có câu trả lời chưa? Là gì vậy ạ?"

Diêu Hoàng nhất thời sắc mặt ảm đạm: "Là ta có bệnh."

Tỳ nữ của Hoa Phi Vụ chạy tới bẩm báo, nói nàng theo lệnh ở trên lầu trông ngóng một lúc, giống như đã nhìn thấy xe ngựa trong phủ Liên công tử. Hoa Phi Vụ lập tức đứng bật dậy, luống cuống chân tay chạy tới bên cầm kỷ tạo dáng ngồi yểu điệu. Thành Ngọc cùng Hoa Phi Vụ hợp tác nhiều năm, hiển nhiên có sự ăn ý, cũng nhanh chóng chạy đến ngồi xuống cầm kỷ bên cạnh nàng.

Hai tiểu tỳ nữ cũng rất tinh mắt, lập tức một người rót rượu, một người ôm tỳ bà gảy tiểu khúc.

Nhưng mà Thành Ngọc lại thấy có chút vấn đề, bởi vì nàng là cái tên phá gia chi tử nổi tiếng kinh thành, cái vị danh tướng đến Câu Lan kia, nếu thấy nàng mà không hào hứng bắt chuyện thì nàng cũng sẽ đối với hắn mắt thấy tai ngơ.

Hoa Phi Vụ bên cạnh sốt ruột nhìn nàng: "Hoa chủ, ngươi chớ chỉ lo một mình ăn
uống vui vẻ, rượu kia ngươi phải đút cho ta uống trước, bồ đào kia ngươi cũng phải đút cho ta ăn trước a, ngươi đừng quên là ngươi đang muốn làm ta vui vẻ, muốn lấy lòng ta!"

Thành Ngọc lột vỏ bồ đào có chút mờ mịt: "Không phải giống như thường sao?"

Hoa Phi Vụ nghiêm túc gật đầu, đang muốn giải thích cho nàng, thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, thần sắc trên mặt bỗng nhiên cứng đờ.

Thành Ngọc hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng chân, Hoa Phi Vụ nói tình huống hiện tại không với ngày thường, nàng cần phải đút cho nàng ý. Nàng nên đút cho Hoa Phi Vụ như thế nào? Hoa Phi Vụ lớn như vậy rồi sao còn phải đút? Tuy Thành Ngọc nàng thường trà trộn Câu lan, nhưng căn bản chính là trà trộn vào khuê phòng Hoa Phi Vụ, thân mật giữa nam nữ nàng thực sự chưa từng chân chính gặp qua, trong đầu một mảnh mờ mịt, không khỏi có chút khẩn trương.

Tiểu tỳ nữ đúng lúc đưa qua một ly rượu, trong tiếng tỳ bà lay động, truyền tới hai tiếng gõ cửa, tiếp đó, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy một cái. Hoa Phi Vụ nhanh trí nhào vào ngực Thành Ngọc, rồi lập tức giả bộ giãy dụa đẩy nàng ra, khuôn mặt thà chết không từ: "Ngọc tiểu công tử, ngài đừng như vậy ~~"

Thành Ngọc mu muội một vòng, nhưng nàng cũng rất thông minh, trong đầu tuy hồ đồ nhưng theo bản năng hiểu được phải phối hợp với Hoa Phi Vụ, trầm giọng nói: " Tỉ tỉ ngươi thật đẹp, A Ngọc chẳng qua là, chẳng qua là có chút không kiềm chế được." Lời kịch nước chảy mây trôi, chỉ là biểu tình có chút chất phác quá.

Hoa Phi Vụ lấy khăn tay che mặt: "Ngọc tiểu công tử, một mảnh chân tình này, Hoa Phi Vụ sẽ mãi khắc sâu trong lòng, có thể Phi Vụ..." Mới nói đến đây liền làm bộ phát hiện cửa phòng đã mở, đứng ở cửa là công tử áo trắng, hoa dung thất sắc dịu dàng nói: "Liên công tử ~~~"

Thành Ngọc cảm thấy đã tới lúc nàng cần phát huy một chút, vì vậy biểu tình chất phác kéo Hoa Phi Vụ một cái: "Tỷ, A ngọc không phải càn rỡ, A Ngoạc thật sự..."

Hoa Phi Vụ đã tránh đến bên kia cầm kỷ, mắt thấy nàng ta chuẩn bị tránh đến công tử áo trắng, Thành Ngọc nghĩ làm gì phải tránh xa như vậy, ta lại không phải thật sự như vậy với ngươi. Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt theo hướng trốn tránh của tiểu hoa yêu liếc ra cửa, kết quả liền bị quạt xếp trong tay phải công tử áo trắng hấp dẫn.

Con cháu nhà giàu sang quyền quý đi chơi thanh lâu lại cầm theo quạt xếp không phải là chuyện kỳ quái gì, Thành Ngọc nàng đôi lúc cũng mang theo một cây giả bộ phong lưu. Nhưng cây quạt trong tay thiếu niên kia có chút bất đồng. Người thời này yêu thích quạt, phiến cốt (khung quạt) phần nhiều là làm bằng gỗ hoặc trúc, hiếm lắm mới có một hai vương tôn thiếu gia nhà giàu dùng ngọc làm phiến cốt. Nhưng chiếc quạt xếp trong tay cái vị công tử áo trắng này, phiến cốt không phải trúc cũng không phải ngọc, toàn thân đen nhánh, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, ngược lại giống như một thứ kim loại nào đó. Cây quạt kết cấu với một tay cầm, bề mặt không biết dùng chất liệu gì chế tạo thành, rủ xuống chỗ tay cầm là một dải lụa đen có gắn những viên hồng ngọc nhỏ hình dạng giọt lệ, là màu sắc khác biệt duy nhất trên toàn bộ cây quạt màu đen.

Ánh mắt Thành Ngọc đầu tiên là dừng trên cây quạt không rời, sau đó tiếp tục dừng trên đôi tay đang cầm quạt không rời.

Cánh tay kia trắng như ngọc, so với tay nữ tử còn thon dài đẹp mắt hơn, nhưng nhìn một cái vẫn nhận ra đó là tay nam tử, tư thế cầm quạt có chút lười biếng, nhưng khớp xương rõ ràng, hàm chứa sức mạnh.

Tựa hồ phải là đôi tay như vậy, mới thích hợp để cầm một chiếc quạt đen kỳ dị như vậy.

Đợi Thành Ngọc rốt cuộc nhìn đủ, chuẩn bị tiến vào vấn đề chính, ngẩng đầu nhìn xem công tử áo trắng có bộ dạng gì mà có thể khiến Hoa Phi Vụ thần điên bát đảo, tuy nhiên đi qua bao thôn cũng không có nhà trọ. Tiểu hoa yêu đã vọt người đến trước mặt thiếu niên, đem dáng vẻ hắn chặn lại hơn phân nửa, mà thiếu niên kia trước động tác của nàng y lại lùi về sau hai bước, hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt Thành Ngọc.

Thành Ngọc chỉ nghe được giọng nói thiếu niên từ ngoài cửa truyền tới: "Hóa ra nơi này của Phi Vụ cô nương đã có khách." Âm thanh hơi lạnh lùng.

Thành Ngọc cảm thấy giọng nói này đã nghe qua ở nơi nào.

Thành Ngọc mặc dù không quá nhập vai, nhưng Hoa Phi Vụ lại dựa theo vở kịch lập sẵn diễn rất có lòng. Phi Vụ cô nương ánh mắt ngấn lệ: "Phi Vụ cũng không biết Ngọc tiểu công tử hắn lại..."

Thiếu niên cắt đứt lời nàng: "Không quan trọng, có thời gian rảnh," thanh âm kia có chút nghiền ngẫm: "ta lại tới nghe cô nương hát một khúc Khuyết Kinh Biệt Hạc."

Thành Ngọc một lòng hiếu kỳ như muốn bùng nổ, nàng lặng lẽ hướng cửa dời một bước, lại một bước, chỉ một còn một chút nữa liền có thể nhìn rõ dáng dấp thiếu niên kia.

Nhưng đúng lúc đó, thiếu niên kia lại giơ tay giúp các nàng đóng cửa lại, kinh hồng liếc một cái, Thành Ngọc chỉ thấy gương mặt bị cánh cửa che đi phân nửa, chú ý tới trên nửa gương mặt kia là mắt phượng hẹp dài. Chỉ là con mắt kia, đuôi mắt hơi hất, vô cùng đẹp, cất giấu uy nghiêm, thần quang nội liễm.

Một cái chớp mắt kia nàng cảm thấy thiếu niên cũng nhìn thấy nàng, sau đó khóe mắt thiếu niên cong cong, độ cong cực nhỏ, nhưng lại nhìn ra được, đó là một nụ cười.

Thành Ngọc không tự chủ được nhảy tới một bước nữa, cùng lúc đó cánh cửa hoàn toàn khép lại, khuôn mặt thiếu niên biến mất sau cánh cửa, chưa đợi Thành Ngọc hoàn hồn, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Thành Ngọc trầm mặc một hồi, không chắc chắn lắm hỏi Hoa Phi Vụ đứng trước cầm kỷ: "Ta diễn được không?"

Hoa Phi Vụ cũng không chắc chắn lắm, ngồi xổm bên người nàng: "Ta cảm thấy diễn rất tốt." Lại bổ sung: "Ta cảm thấy chúng ta đều diễn rất tốt." Lại hỏi hai tiểu tì nữ: "Ta vừa diễn một đoạn hoa dung thất sắc, có phải rất sinh động không?"

Tiểu tì nữ gật đầu như gà mổ thóc, Hoa Phi Vụ vô cùng hài lòng, cùng Thành Ngọc nói như đinh đóng cột: "Theo trong sách nói, đến lượt hắn ghen tị bất an, tuy vừa rồi không có biểu hiện gì, nhưng về nhà, hắn sẽ ghen tị bất an..."

Thành Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Nam nhân duy nhất trong phòng, thân là mẫu đơn đế vương, Diêu Hoàng cảm giác mình nghe không vô những lời nói nhảm của Hoa Phi Vụ, không nhịn được châm biếm: "Ta nhìn người kia thấy trên mặt hắn không chỉ không nhìn ra ghen tị bất an, mà cơ bản là hắn thật sự không ghen tị bất an đi, nói khi nào rảnh lại tới coi ngươi hát khcus, cái này bất quá là một câu nói khách sáo trong tình thế đó thôi. Nói không chừng lần sau, khi hắn có thời gian rảnh, định tới nghe ngươi hát khúc, lại nhớ tới ngươi một thân bận bịu, trong phòng không chừng lại có khách quý, liền lười tới, dẫu sao Mộng Tiên Lầu, Khoái Thanh Viện cùng Hí Xuân Viện cũng không thiếu mỹ nhân có thể hát khúc."

Đối với việc bản thân mình vốn chỉ quan tâm đến đại sự nhân gian, thanh tịnh khiêm nhã đế vương giữa các loài hoa, nhưng hôm nay là há mồm có thể trôi chảy kể tên mấy đại danh câu lan viện, Diêu Hoàng cảm thấy bực bội một lúc, nói xong một phen, nhất thời cảm thấy cuộc sống không có chút thú vị nào.

Mấy lời nói châm biếm của Diêu Hoàng, thật sự khiến cho Hoa Phi Vụ cảm thấy hoài nghi và khẩn trương, lắp bắp: "Thật thật thật thật? Kia kia kia vậy làm sao bây giờ?"

Diêu Hoàng một bên thì chán nản, một bên thì lại không đành lòng, liền thành khẩn cho nàng một kế: "Nếu ngươi thật sự muốn luôn được nhìn thấy hắn, để cho hắn tới nơi này nghe ca thưởng khúc, thì để cho hoa chủ nàng đuổi theo hắn giải thích, hiện giờ còn đuổi theo còn kịp."

Hoa Phi Vụ lập tức phóng tầm mắt như lửa hướng Thành Ngọc.

Vốn cho là bản thân đã xong việc, Thành Ngọc đang nhét bồ đào vào miệng, hết nhìn Hoa Phi Vụ rồi lại nhìn Diêu Hoàng, chỉ vào người: "Lại là ta?"

Một người một hoa nghiêm túc gật đầu, và lá.

Thành Ngọc bị Hoa Phi Vụ đẩy ra khỏi cửa Lâm Lang Các, Dạ Lạc kim tiền không tưởng tượng nổi nhìn lão tăng ngồi thiền còn mắt xuất thần nhìn phía chân trời Diêu Hoàng: "Diêu đế, ta cho là ngài thích Thược Dược, vậy mà ngài lại có thể khẳng khái tác hợp nàng với công tử khác...Hoặc là ngài cảm thấy chỉ cần nàng hạnh phúc ngài cũng thấy hạnh phúc," nói đến đây Dạ Lạc kim tiền muốn rơi lệ: "Ngài đối với Thược Dược thật chân tình, thật khiến thiên địa cảm động!"

Diêu Hoàng trầm mặc hồi lâu: "Nếu nàng không ai thèm lấy, ta bệnh thành ra như vậy, không biết chừng thật sự sẽ lấy nàng, thừa dịp bây giờ bệnh chưa tới giai đoạn cuối, phải làm gì đó để cứu mình đã."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện