Editor: Sakura Trang
Tiểu Cẩn và Lạc Huỳnh Tâm cùng tiểu Mạc cùng một chỗ sinh sống nhiều năm như vậy, nhưng mà đối với thân thế của tiểu Mạc biết rất ít, tiểu Mạc ngẫu nhiên nói với hắn chuyện khi còn bé, cũng đều là nhặt một ít chuyện lý thú khi còn bé gây sự nghịch ngợm nói cho hắn nghe. Thiếu gia nhà Nhà hắn lại càng không cần nói, cái gì cũng không nói. Bởi vậy Lạc Huỳnh Tâm và tiểu Mạc trở về, hôm nay hơi có chút yên tĩnh, hắn lại không nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà đồ ăn vừa mới múc từ trong nồi ra, chợt nghe tiếng hô dồn dập của Lạc Huỳnh Tâm từ trong nhà chính.
Hắn cả kinh, nhanh chóng chạy đến cửa nhà chính, bị hù lập tức cứng tại nguyên chỗ không biết như thế nào cho phải rồi.
Chỉ thấy trong ngực Lạc Huỳnh Tâm giờ phút này ôm chặt lấy tiểu Mạc quỳ trên mặt đất, vội vàng hô hào tên tiểu Mạc.
“Thiếu gia, cái này, đây là thế nào!”
“Trước đừng hỏi nữa, giúp ta đỡ tiểu Mạc lên trên giường đi!” Tay phải Lạc Huỳnh Tâm ôm lấy tiểu Mạc, tay trái che che bụng, hít sâu một hơi, cùng tiểu Cẩn giúp đỡ tiểu Mạc đem đến trên giường. Y rồi lại giống như kiệt lực ngã ngồi ở trên mép giường.
“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy, các ngươi, ta...” Tiểu Cẩn đã nói năng lộn xộn rồi, chuyện phát đột nhiên, hơn nữa hắn hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra.
Hơn nửa ngày mới trì hoãn tới đây, Lạc Huỳnh Tâm vẫy vẫy tay: “Ngươi đi giúp ta cầm giấy bút đến.” Lạc Huỳnh Tâm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra, hy vọng giảm bớt đau nhức trên người, hơi trì hoãn, xem mạch cho tiểu Mạc.
Nghe vậy tiểu Cẩn nhanh chóng vội vàng chạy đi lấy giấy bút, Lạc Huỳnh Tâm bắt mạch cho tiểu Mạc, liền vịn giường, hơn nửa ngày mới lại để cho tự mình đứng lên.
Vừa rồi y và tiểu Mạc vừa mới vào nhà, y muốn gọi tiểu Mạc ngồi xuống để cho y bắt mạch, ai ngờ, tiểu Mạc phía trước đột nhiên dừng bước, Lạc Huỳnh Tâm còn không có kịp phản ứng, liền thấy hắn thẳng tắp ngã xuống.
Lạc Huỳnh Tâm kinh hãi, cũng bất chấp mình là cái gì thân thể, tăng cường tiến lên một bước, ôm tiểu Mạc ngã xuống, nhưng mà thân thể bây giờ của y chỗ nào là có thể động lớn như vậy, bởi vậy cũng theo tiểu Mạc cùng một chỗ ngã xuống. Tuy rằng sau đó tăng cường lấy tay chống thoáng một phát, nhưng mà như vậy rơi vỡ thoáng một phát, thân thể thể sắp sinh của y đâu chịu được.
Theo thân thể rơi xuống đất, trực giác trong bụng đột nhiên co thắt lại, sau đó đau đớn lập tức liền bạo liệt ra, nhưng mà y bất chấp nhiều như vậy, khẽ động tiểu Mạc, bảo hắn ngồi dậy, nhưng mà tiểu Mạc rồi lại không có phản ứng gì. May mắn tiểu Cẩn nghe được thanh âm chạy vào, bằng không thì dùng thân thể bây giờ của y, là không thể một người đỡ tiểu Mạc lên giường được.
Cầm giấy bút tới đặt vào trên mặt bàn chính phòng, thấy Lạc Huỳnh Tâm như trước ngồi ở bên trên giường, một tay vịn, một tay nhẹ nâng bụng của mình, cau mày, một đầu đổ mồ hôi.
“Thiếu gia.” Tiểu Cẩn tới đây trợ giúp Lạc Huỳnh Tâm, hắn chậm rãi đỡ y ngồi xuống trước bàn, nhìn Lạc Huỳnh Tâm cân nhắc một lát, chậm rãi viết xuống hai cái đơn thuốc.
“Ngươi đi tiệm bán thuốc bốc thuốc, cái đơn thuốc này của tiểu Mạc, đây là của ta, nhanh đi.”
“Tốt, ta đây liền đi.” Nói xong, tiểu Cẩn hướng phía cửa chạy vội đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức an tĩnh không ít, Lạc Huỳnh Tâm vẫn còn thở nhẹ, y sờ lên bụng, đã tốt hơn nhiều, nhưng mà còn có một chút ẩn ẩn đau, trong chốc lát uống xong thuốc có lẽ liền không có chuyện rồi..
Y nhíu chặt hai hàng lông mày, quay đầu nhìn tiểu Mạc nằm ở trên giường, như có điều suy nghĩ.
“Phụ thân...” Một cái thanh âm nho nhỏ đầy sợ hãi cửa ra vào truyền đến, Lạc Huỳnh Tâm xoay đầu lại, thấy Đại bảo lôi kéo đệ đệ, đứng
ở cửa ra vào khiếp đảm nhìn y.
Hai cái hài tử một cái gần sáu tuổi, một cái gần năm tuổi, đã là tuổi hiểu chuyện, trong nhà xảy ra chuyện, hai đứa bọn chúng sợ hãi đứng ở ngoài cửa nhìn vừa rồi phụ thân và tiểu Cẩn thúc thúc đỡ cha đến trên giường không biết làm sao.
Lạc Huỳnh Tâm thở dài, hô hai cái hài tử tiến đến, sờ lên đầu của bọn nó, sửa sang lại y phục cho hai đứa.
“Cha các con bị bệnh, cần tĩnh dưỡng, mấy ngày nay hai người các con không được làm ồn biết không?” Y ôn nhu nói với bọn nhỏ, bọn nhỏ bị hù dọa, y sợ mình nghiêm khắc giống như bình thường lần nữa hù đến bọn chúng.
Hai cái hài tử gật gật đầu, “Phụ thân, cha sẽ rất nhanh tốt sao?” Đại bảo nghiêng đầu hỏi phụ thân.
Lạc Huỳnh Tâm gật gật đầu, “Sẽ, rất nhanh thôi.”
“Ừ, ừ.” Hai cái hài tử đáp lời. Sau đó yên lặng một lát, Nhị bảo mới lại sợ hãi hỏi, “Phụ thân, có thể ăn cơm chưa? Con thật đói!”
Lạc Huỳnh Tâm vuốt vuốt mi tâm nghĩ đến, tiểu Mạc đi đón y, vốn chính là chuẩn bị về đến nhà muốn ăn cơm đấy, như vậy lăn qua lăn lại, tất nhiên người lớn như bọn họ có thể kiên trì, hai cái hài tử có thể biết cái gì.
Đại bảo nhanh chóng túm túm tay áo đệ đệ, ý là để cho nó không cần nói, hắn lớn hơn đệ đệ một tuổi, tự nhiên hiểu được nhiều thứ hơn, biết rõ bây giờ không phải là lúc nói những điều này, bảo bảo nhìn nhìn ca ca, nghĩ mình nói sai, lập tức không dám lên tiếng nữa.
Lạc Huỳnh Tâm chống đỡ cái bàn đứng người lên, kéo lên hai cái hài tử, “Đi, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Ba người đi vào phòng bếp, Lạc Huỳnh Tâm thấy bên cạnh trên bàn nhỏ đã đặt tốt đồ ăn, may mắn là mùa hè, đồ ăn còn không có lạnh. Y lại để cho hai cái hài tử ngồi trước bàn nhỏ của bọn chúng, múc cơm, nhìn bọn chúng hai đứa ăn như hổ đói.
“Phụ thân, người không ăn sao?” Đại bảo ăn vài miếng, thấy phụ thân cũng không có theo chân bọn họ cùng một chỗ ăn, nghi hoặc ngẩng đầu.
Lạc Huỳnh Tâm lắc đầu, bàn nhỏ trong phòng bếp vốn không phải dùng để ăn cơm, cái bàn rất thấp, cho dù không mang thai, dùng thân thể của y ngồi hạ đều rất co quắp, huống chi hiện tại thân thể y sắp sinh, sao ngồi được, bình thường bọn họ đều mang đồ ăn lên trên cái bàn lớn nhà chính ăn.
“Phụ thân đợi tiểu Cẩn thúc thúc trở về sẽ cùng nhau ăn, hai người các con ăn trước đi, buổi tối hôm nay hai người các con đi nhà Tôn gia gia ngủ được không?”
Buổi tối hôm nay tất không thể yên tĩnh, thân thể y hiện tại bất tiện, cần tiểu Cẩn hỗ trợ, hai cái hài tử nhất định là không có cách nào khác lại dẫn theo.
Cũng may bình thường hai lão Tôn gia vẫn đối với hai cái hài tử rất tốt, như thân tôn tử, thường xuyên đi đi lại lại, Lạc Huỳnh Tâm một nhà có chuyện gì, hai cái hài tử đều ở tạm Tôn gia, cho nên cũng là không bài xích.