Tâm Sinh

Chương 36


trước sau

Editor: Sakura Trang

Lạc Huỳnh Tâm nhẹ gật đầu, một lát sau, cung lui trở lại, cảm thấy eo và xương chậu đều giống như muốn nứt ra rồi, sản đạo bị một hài tử lấp đầy, cảm giác nghẹn trướng và trĩu xuống cùng nhau xâm nhập y. Nhưng mà loại cảm giác căng trướng này lại để cho nội tâm của y tràn ngập hy vọng, biết rõ hài tử đã ở vào ngay cửa ra, y chỉ cần lại thêm một chút lực, hài tử sẽ giáng sinh đến bên người y và tiểu Mạc.

Y hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, đóng chặt hai mắt, gân xanh cái trán và phần cổ đều hiện lên mạch máu, dùng sức thật mạnh đẩy xuống dưới, một hơi sử dụng hết, há mồm hít một hơi, sau đó không tiếng động lại dùng sức tiếp.

Ngay tại lúc y sắp hết sức lực, chỉ cảm thấy hạ thể đột nhiên chợt nhẹ, biết rõ hài tử rốt cuộc chạy ra khỏi thân thể của y.

Tiểu Mạc nhẹ nhàng cầm chặt đầu hài tử, nói cho Lạc Huỳnh Tâm, đầu hài tử đầu đã đi ra, lồng ngực và phần bụng Lạc Huỳnh Tâm phập phồng, từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí, làm cho mình mau chóng hồi phục một một ít thể lực, hài tử chắn ở giữa hai chân rất khó chịu.

Theo cung lui lại một lần bắt đầu, Lạc Huỳnh Tâm nắm chặt đệm dưới thân, âm thầm dùng sức xuống phía dưới, mà tiểu Mạc tức thì cầm chặt hài tử đầu, ngăn nó thụt lại, theo Lạc Huỳnh Tâm dùng sức, chậm rãi quay người hài tử, từng điểm từng điểm xoáy ra khỏi thân thể Lạc Huỳnh Tâm.

“Oa!” Theo một tiếng khóc nỉ non to rõ, hài tử thứ nhất của Lạc Huỳnh Tâm rốt cuộc ra đời!

Tiểu Mạc bọc hài tử đỏ rực cho Lạc Huỳnh Tâm nhìn, Lạc Huỳnh Tâm chỉ cảm thấy rất mới lạ, lúc y sinh Đại bảo vị trí bào thai không chính bị khó sinh, sinh hạ Đại bảo chỉ nhìn vài lần liền mệt mỏi ngủ rồi, giờ phút này y chăm chú nhìn trẻ mới sinh trong ngực.

Tiếng khóc tiểu gia hỏa vang dội, cảm thụ được một sinh mệnh sống động, thân thể khỏe mạnh, toàn thân đỏ rực, ánh mắt nhắm, nhìn không ra mặt mày giống ai, nhưng mà cái mũi cái miệng kia, thật sự là phiên bản của Lạc Huỳnh Tâm.

Lạc Huỳnh Tâm sờ lên hài tử, liền lại để cho tiểu Mạc ôm cho tiểu Cẩn.

Tiểu Cẩn nhận lấy hài tử, tay chân lanh lẹ dọn dẹp cho hài tử, chẳng qua một lát liền dỗ hài tử ngủ.

Tiểu Mạc nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng còn chưa rơi xuống của Lạc Huỳnh Tâm, cung lui giảm bớt, đau đớn lúc này hiển nhiên không thể giống như lúc sinh sản vừa nãy.

Bụng có đôi khi vẫn thỉnh thoảng nổi lên, hài tử thứ hai hiển nhiên vẫn rất tinh thần, nhưng mà có thể khả năng cần chờ chút thời gian mới có thể đi ra.

Nhân cơ hội này tiểu Mạc lại để cho Lạc Huỳnh Tâm nhanh chóng nghỉ ngơi, hắn tức thì giúp đỡ Lạc Huỳnh Tâm rửa sạch toàn thân một phen, tấm đệm bị nhiễm máu bẩn dưới thân cũng thay cái mới.

Lạc Huỳnh Tâm một mực không nói chuyện, nhắm mắt lại tích góp từng tí một thể lực, ngẫu nhiên hơi nhíu mày, biểu hiện trong bụng y đang đau đớn.

Sắc trời đã hoàn toàn sáng rõ, ánh sáng mặt trời đầu thu chiếu ở trên lan cửa, trong sáng nhẹ nhàng.

Tiểu Mạc và tiểu Cẩn cũng nhân lúc được nghỉ ngơi nhanh chóng chóng ăn một chút điểm tâm, lại đun nước nóng mới, mọi thứ thứ đều chuẩn bị sẵn sàng, cùng đợi hài tử thứ hai ra đời.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau đó, tay Lạc Huỳnh Tâm bắt đầu không tự chủ được nắm chặt đẹm dưới người.

Tiểu Mạc lo lắng sờ lên bụng, quả nhiên lại bắt đầu trở thành cứng rắn rồi.

Độ mạnh yếu của cung lui vừa rồi giảm bớt, giờ phút này lại bắt đầu tăng cường, hài tử thứ hai tử đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chẳng qua vị trí hài tử thứ hai thoáng có chút cao, khả năng cần thời gian dài một chút, nó còn không có hoàn toàn hạ thấp đến vị trí nên có.

Giờ phút này nước ối đã vỡ, lại không thể dùng phương pháp đi đi lại lại trợ giúp hài tử dời xuống, chỉ có thể có thể dựa vào từng hồi một cung đẩy hài tử đi xuống.

Vốn là vừa đi qua một lần sinh sản, khí lực chưa đủ, hài tử còn không có dời xuống đến vị trí nên có, Lạc Huỳnh Tâm liền cảm thấy thân thể căng lên, chưa kịp lấy hơi đã phải dùng sức.

“Huỳnh Tâm, bộ dạng như vậy không được a, hài tử xuống quá chậm!” Tiểu Mạc lo lắng nắm tay Lạc Huỳnh Tâm. Lúc này hắn cái gì không thể giúp, chỉ có thể một lần một lần cổ vũ y.

Lạc Huỳnh Tâm từ từ nhắm hai mắt, nhíu
chặt lông mày, khẽ gật đầu, tình huống trước mắt y so với ai khác đều rõ ràng, đầu hài tử ngay cả sản khẩu cũng còn không có chống đỡ đến, lúc nào có thể đi ra. Thời gian càng dài khí lực mình càng theo không kịp, đến lúc đó chẳng qua là dựa vào cung lui, là không thể nào thuận lợi sinh hạ được hài tử.

Lại chờ giây lát, hài tử quả nhiên là không được, Lạc Huỳnh Tâm dùng sức chớp chớp ánh mắt đau đớn có chút mơ hồ bởi vì thời gian dài duy trì liên tục dùng sức.

“Tiểu Mạc... Ách, mang thôi sản dược đút cho ta.” Rút cuộc làm ra quyết định, bởi vì y biết rõ, thời gian duy trì liên tục càng dài, hài tử liền càng nguy hiểm.

Tiểu Mạc do dự một chút, hắn biết rõ ăn vào sau sẽ gia tăng thống khổ cho Lạc Huỳnh Tâm, nhưng mà trong lòng biết y làm quyết định này, cũng là biết mình không thể kéo dài được nữa, cuối cùng mang thuốc cho y ăn vào.

“Tiểu Mạc, chớ sợ, ta chịu đựng được.” Thừa dịp khoảng cách, Lạc Huỳnh Tâm ngẩng đầu, nắm tay tiểu Mạc.

“Ừ ừ, ta tin tưởng ngươi, Huỳnh Tâm, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.”

“Ừ!”

*

Theo thời gian trôi qua, dược hiệu bắt đầu từng chút từng chút có tác dụng, Lạc Huỳnh Tâm từ vừa mới bắt đầu vẻn vẹn chẳng qua là nhăn cau mày liền có thể nhịn được, đến cuối cùng cũng không khỏi trằn trọc trên giường, ngâm khẽ thành tiếng.

Y dang hai chân căng ra, theo độ mạnh yếu cung nhô eo lên, nghẹn một hơi, dùng sức xuống dưới, thở một hơi dài, rút cuộc cảm nhận được hài tử hơi có chút dời xuống, đáy bụng đều bị hài tử chống đỡ phình ra rồi.

“Ách... Vù vù” Miệng Lạc Huỳnh Tâm mở lớn thở hổn hển điều chỉnh hô hấp của mình, theo lý thuyết sản đạo đã bị hài tử cái thứ nhất mở ra, hài tử thứ hai có lẽ rất dễ dàng liền xuống đấy, nhưng mà không biết vì cái gì rồi lại xuống chậm như vậy. Lạc Huỳnh Tâm cũng chưa nhận thấy được hài tử bị cuống rốn lượn quanh dẫn đến không thể di chuyển.

Đau đớn kịch liệt lại để cho y thậm chí không cách nào suy nghĩ, ngoại trừ nắm chặt đệm dưới thân dùng sức không còn phương pháp nào khác.

Thời gian kéo càng ngày càng lâu, Lạc Huỳnh Tâm càng về sau đã càng không có khí lực, ý thức đều có chút mơ hồ. Tiểu Mạc cuối cùng không nhịn được khóc lên, hắn rất sợ trong quá trình sinh sản Lạc Huỳnh Tâm xảy ra vấn đề gì, dắt tiểu Cẩn khóc không ngừng, nhìn bụng như trước kịch liệt nhúc nhích của Lạc Huỳnh Tâm, hắn là quan tâm sẽ bị loạn, hoàn toàn đã không có biện pháp.

Tiểu Cẩn cũng gấp, nhưng mà tóm lại là thanh tỉnh một ít so với tiểu Mạc, “Tiểu Mạc thiếu gia, thuốc vừa rồi thiếu gia đưa cho ngươi, ngươi đem bình thứ hai cho y uống, kéo một ít thời gian, ta đi mời lão quán chủ ở y quán chủ đến.”

Tiểu Mạc gật gật đầu, mang thuốc cho Lạc Huỳnh Tâm ăn vào, tiểu Cẩn tức thì vắt chân chạy ra ngoài, nhưng mà vừa mở cửa rẽ phải, liền đâm vào rồi một người trên người.

Người tới dáng người cường tráng, thậm chí vóc dáng so với Lạc Huỳnh Tâm cao hơn một nửa, tiểu Cẩn ngồi dưới đất, nhìn lên, không khỏi sợ ngây người.

“A, A Đại!”

Đụng vào tiểu Cẩn không là người khác, đúng là người được nhặt về, tính tình ngơ ngác đấy, thân hình cao lớn khôi ngô A Đại!

“Cẩn ca, ngươi có chuyện gì vậy?” A Đại thấy đụng ngã tiểu Cẩn, nhanh chóng đi lên nâng tiểu Cẩn dậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện