Có một tiếng nói vang dội của Cố Thành, tất cả mọi người đều trầm trồ mà nhìn lên xem cho rõ một màn được gọi là kì quan này.
Sở hữu những người quen biết với Tịch Thần như Lăng Quang, Doãn Nguyệt, bốn người của Dạ Nguyệt binh đoàn, Diệp Tu Nhai, Hoa Y cùng với một số người khác, thấy Tịch Thần xuất hiện thì đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đi chung một đoạn đường tuy không dài, nhưng sẽ nảy sinh cái gọi là tình cảm, hơn nữa bản lĩnh của Tịch Thần còn lợi hại như vậy, nếu nàng xảy ra chuyện gì sẽ là một điều tiếc nuối nhất đối với bọn họ.
Còn những người xa lạ hoặc không biết Tịch Thần là ai, đều đang nghi ngờ tự hỏi, hoặc có kẻ tâm tư không thuần chính thì đang dựng lên một bụng ý nghĩ xấu.
Chẳng hạn như, nhìn con vật mạnh mẽ hùng tráng bay lượn trên bầu trời mà thèm nhỏ dãi, tâm sinh cướp đoạt.
Ở một thế giới khôn sống mống chết này, ai cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, vì vậy mà chuyện cướp đoạt, giết người đều không phải chuyện lạ hiếm thấy mà nó diễn ra một cách ác liệt hằng ngày.
Trong nhóm người này, cũng có một vài ba kẻ như thế.
Mặc kệ mọi người suy nghĩ như thế nào, Tịch Thần điều khiển Cự Thạch tiểu thú bay xuống dưới, thuận đường còn “cuỗm” đi một vật thể đang rơi tự do ở giữa không trung.
Yến Thanh cho rằng hôm nay mặt mũi của nàng đều phải bị quét sạch, nhưng ai có ngờ tới, nửa đường có một “thiên thần” từ trên trời giáng xuống cứu rỗi cho nàng.
Đợi nhìn thấy mặt mũi cùng bộ dáng của “thiên thần” là lúc, Yến Thanh trừng lớn cặp mắt, đột nhiên nghẹn ngào mà nhào tới ôm lấy thân hình bé nhỏ của Tịch Thần:
“Tiểu Thần Thần! Thật sự là ngươi? Ta yêu ngươi chết mất!”
Tịch Thần không kịp phòng bị, choáng váng mà bị đè x uống trên lưng của Cự Thạch tiểu thú, vật thể phía trên nặng đến kinh người.
Phải một hồi Tịch Thần mới lấy lại tinh thần, nhận ra giọng nói quen thuộc, nhưng mà thông qua tinh thần lực truyền về hình ảnh lại làm cho nàng kinh ngạc đến ngây người.
Nàng mới bị mù có một tháng thời gian, chẳng lẽ tinh thần lực cũng sinh ra ảo giác?
Yến Thanh bị người đánh tráo rồi à?
Nữ nhân có thân hình mập mạp, nước mũi tè le, làn da biến dạng trước mắt này là ai đây?
Nhưng mà cảm giác nặng nề làm cho nàng cũng bất chấp suy nghĩ tới trước mắt là yêu ma quỷ quái phương nào, thở hỗn hển một hơi, sau đó dùng hết sức bình sinh mà đem vật thể “sút” đi ra ngoài.
Đương nhiên, bằng sức của một ma pháp sư yếu ớt như nàng thì không thể gọi bằng từ “sút” được, mà chỉ là đẩy cái “đại mập mạp” trên người vừa lúc nằm vật ra ở bên cạnh nàng.
Dù vậy, Yến Thanh vẫn dùng một đôi mắt trách cứ, nũng nịu nói:
“Tiểu Thần Thần, ngươi thật tàn nhẫn, nỡ lòng nào lại đá người ta!”
Tịch Thần cảm thấy da gà đều phải mạo đi lên, nếu như là ngày thường, Yến Thanh làm bộ dáng nũng nịu này, nàng sẽ cảm thấy đáng yêu, nhưng hiện tại nhìn đến các thớ thịt trên người theo luật động mà run lên, chảy xệ xuống, nàng chỉ nghĩ nói một câu:
Con mẹ nó quá cay đôi mắt!
À không, mắt của nàng đã nhìn không thấy, cho nên là tinh thần lực bị ô nhiễm!
Tịch Thần nằm thở hổn hển, gối hai tay ra sau đầu, mắt nhìn lên trời, bâng quơ hỏi:
“Ngươi làm sao mà lại thành ra bộ dáng như thế này?”
Yến Thanh vừa nghĩ lại đã tức, mắng nhỏ một tiếng:
“Khốn kiếp! Năng lượng hấp thu nhiều quá không ngừng được, hiện tại ta cần thiết phải phát ti3t, nếu không sẽ nổ tan xác mà chết mất!”
Đối với Tịch Thần, Yến Thanh không muốn lừa gạt cho qua chuyện mà biết gì nói nấy.
Trên cơ bản thì, hai người các nàng đều có bí mật như nhau và có khả năng đều xuất thân từ thế giới bên ngoài, vì một lý do nào đó mới rơi xuống nơi này.
Bản lĩnh của Tịch Thần, chính nàng không xác định được bao nhiêu.
Nhưng lá bài tẩy của nàng, kể từ lần ở trong trận cự tượng kia, nàng dám khẳng định Tịch Thần đã biết rõ ràng đặc thù của nàng, hơn nữa còn giúp nàng che giấu.
Quá hiểu biết về nhau rồi, giấu diếm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Yến Thanh nghĩ không sai, Tịch Thần đã có phán đoán sơ lược về tình huống của nàng, người ở nơi này có lẽ sẽ cảm thấy kinh thế hãi tục.
Nhưng đối với Tịch Thần, cách tu luyện của Yến Thanh lại hiếm thấy mà khác biệt cực kỳ.
Ở Thần Hành đại lục, Tịch Thần từng đọc qua một quyển sách, ngoài các loại ma pháp cấm kỵ tối cao ra, trong đó còn có một loại ma pháp cực kì thần bí, gọi là Vu thuật Ma Pháp Sư.
Khác với Hắc ám ma pháp hay Vong linh ma pháp muốn hình thành đều phải dựa trên những năng lượng tự nhiên đã có sẵn, thì Vu thuật ma pháp tồn tại dựa trên sự thôi thúc của bản năng, hay hoặc là đánh cắp năng lượng từ người hay vật khác.
Vu thuật ma pháp tà ác ở chỗ, nó có thể đánh cắp bất kì năng lượng của người hay sinh linh nào khác một cách dễ dàng.
Ngoài ra Vu thuật ma pháp còn có rất nhiều kỹ năng lợi hại khác như nguyền rủa , tiên đoán , hồi sinh,…
Kể từ lần đầu tiên gặp Yến Thanh ở cái hồ quái vật, Tịch Thần đã nghi ngờ trong lòng, sau đó càng thêm chú ý tới nàng, qua rất nhiều lần trùng hợp, Tịch Thần dám khẳng định, công pháp mà Yến Thanh đang tu luyện chính là con đường dành cho Vu thuật Ma pháp sư.
Có lẽ bản thân Yến Thanh cũng không biết pháp môn mà nàng đang tu luyện gọi là cái gì, nhưng điều này cũng không làm cho Tịch Thần vơi bớt hưng phấn, ngược lại càng thêm tò mò.
Ở một nơi trời xa đất lạ thế này, nàng lại thấy được pháp môn quen thuộc, đó là một niềm an ủi thầm kín trong lòng, bởi vậy nàng cũng không bài xích Yến Thanh.
Mặt khác, nàng cũng muốn nhìn xem Vu thuật ma pháp sư một khi tu luyện đại thành thì sẽ trưởng thành thành bộ dáng gì.
Trong lúc Tịch Thần nghĩ ngợi sâu xa, thì Yến Thanh cũng phát hiện Cự Thạch tiểu thú, ánh mắt của nàng tỏa sáng hơn bóng đèn, lộ ra một cỗ hung quang tựa như mèo thấy chuột, móng vuốt bắt đầu sờ sờ các lớp vảy của cự thạch tiểu thú, hưng phấn mà nói:
“Tiểu Thần Thần, ngươi tìm được con vật đáng yêu này ở đâu ra vậy? Có thể cho ta mượn chơi một ngày được không?”
Chưa đợi Tịch Thần đồng ý thì Cự Thạch tiểu thú đã lăn qua lộn lại, cố gắng tránh thoát móng vuốt tà ác của ma nữ nào đó, giận dữ mà hướng Tịch Thần cáo trạng:
“Nữ nhân, nếu ngươi dám đưa bản thú cho Yến Thanh mượn chơi, bản thú liền cùng