“Tiền bối!”
“Tiền bối!?”
Tịch Thần liên tục hô vài tiếng, tinh thần lực không chậm trễ mà tìm kiếm ở xung quanh, nhưng không có người trả lời nàng.
Tịch Thần cau mày, trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Họa Cốt Hồng Quân đi rồi?
Cũng đúng, theo lý mà nói kết giới của Diệt Hồn Đỉnh đã hủy hoại thì hắn cũng chẳng có lý do gì để ở lại.
Đến nỗi cáo biệt tiểu con kiến như nàng?
Nàng sẽ không tự tin thái quá, cho rằng với năng lực hiện tại của mình có thể khiến cường giả lau mắt mà nhìn, chấp nhận khom lưng nhìn xuống.
Cường giả cao cao tại thượng, đứng bễ nghễ trên vạn người, sẽ vì một con kiến không có giá trị mà bận tâm sao?
Giả sử đổi vị trí lại là nàng, khi thoát nguy rồi nàng cũng sẽ quay đầu mà đi, không lưu luyến nhìn lại một cái.
Tịch Thần tự ngẫm nghĩ, cảm thấy ý tưởng của mình hẳn là đúng rồi, nàng không có tâm tư than thân trách phận mà bắt đầu quan sát xung quanh để tìm lối ra.
Chỉ là, chưa đợi nàng phóng thích tinh thần lực, thì một thanh âm nghe có vẻ suy nhược thì thào truyền vào màng tai của nàng:
“Nha đầu! Nha đầu!”
Tịch Thần đột nhiên sửng sốt, đây không phải tiếng nói của Họa Cốt Hồng Quân sao? Chỉ là so với phía trước thì trở nên suy yếu rất nhiều.
“Tiền bối, ngài ở đâu? Ngài không sao chứ? Vãn bối tưởng ngài hẳn là đi rồi!”
Họa Cốt Hồng Quân thở dài đáp lời, trong giọng nói ẩn chứa một tia tức giận muốn hộc máu:
“Nha đầu không có lương tâm! Nếu không phải bản tôn vừa rồi dùng bí pháp cứu ngươi, chỉ sợ ngươi hiện tại đã thành một cái xác không hồn.
Còn không mau tránh ra, ngươi ngồi đè lên bản tôn rồi.
Thật là, xem xương cốt già cả rụng rời này, ngươi còn vô tâm không phổi mà nói bản tôn đi.
Bản tôn cũng muốn đi có được không?”
Tịch Thần chỉ cảm thấy đỉnh đầu bay qua một đoàn quạ đen, có một chút há hốc mồm.
Nói tốt phong phạm của cao nhân đâu?
Vì sao nàng chỉ mới chớp mắt có một cái, Họa Cốt Hồng Quân đã từ nam thần lạnh lùng cao ngạo nháy mắt rớt xuống hồng trần, biến hóa thành một lão đầu lải nhải, một khóc hai nháo ba thắt cổ tới ăn vạ nàng.
Cái này hẳn là ăn vạ đi?
Mặc dù trong lòng liên tục spam nhưng Tịch Thần vẫn rất thức thời mà đạp lên một mảnh đá vụn, vận ma lực di chuyển sang chỗ khác.
Quay đầu lại, nàng thông qua tinh thần lực mới thấy rõ phía dưới chỗ nàng vừa đứng, có một khoảng không trống rỗng, mấy tảng đá lớn xếp chồng lên chừa ra những khe hở nhỏ li ti.
Mà trong một góc li ti đó, lúc này có đồ vật gì đang lóe sáng, quả thật như đom đóm phát sáng trong đêm.
Âm thanh cũng là từ trong đó vọng ra.
Tịch Thần bừng tỉnh đại ngộ, phía trước nàng chỉ nhìn đến bên ngoài bốn phía, nhưng lại quên mất quan sát dưới chân mình.
Hiện tại mới nghĩ ra thật là do nàng bỏ sót ở chi tiết.
Sở hữu biểu cảm bên ngoài của Tịch Thần là trầm tĩnh cùng lạnh lùng, kì thật nội tâm nàng không khác gì làn đạn trên mạng xã hội.
Nàng bước vài bước đến gần chỗ hổng đó, lòn hai tay vào với ý đồ đem đồ vật lôi ra ngoài.
Họa Cốt Hồng Quân thấy hành động của nàng, mí mắt không khỏi dựt dựt, trong lòng đột nhiên nảy sinh một dự cảm bất hảo, cũng bất chấp hình tượng hay không khỏe mà la toáng lên:
“Nha đầu nha đầu, ngươi nhẹ tay chút! Một nữ nhân đừng nên bạo lực như vậy, từ từ… từ từ lôi ra thôi.”
Hắn nếu không nhắc nhở, với bộ dạng hùng hùng hổ hổ của nha đầu này, e là lão xương cốt của hắn đều phải chặt đứt.
Thật là, nhìn thân hình kiều tiếu nhu nhược dễ đẩy ngã, hành động lên lại làm cho người ta phải hoảng sợ vạn phần.
Rốt cuộc, sau một hồi vật lộn, mất sức của chín trâu hai hổ, Tịch Thần mới từ trong kẽ hở lôi ra một bộ đồng thau rách nát.
Họa Cốt Hồng Quân nhìn lên nóc đỉnh, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc, hắn có cổ cảm giác chính mình vừa sống sót sau tai nạn.
Hắn bị nhốt ở đây mấy vạn năm, còn chưa bao giờ cảm giác nghẹn khuất như hôm nay.
Nếu không phải phát hiện Diệt Hồn Đỉnh đã hủy hoại, mà hắn sắp đạt được tự do thì hắn khẳng định sẽ bạo tẩu ngay tức khắc, không màng tất cả mà đi tàn sát sinh linh.
Tịch Thần đặt lò thau xuống đất, ngồi xổm xuống bên cạnh, lấy ngón trỏ chọc chọc mấy cái khía nhô ra của lò thau, nghi hoặc hỏi:
“Tiền bối, ngài ở trong này sao?”
Tâm tình của Họa Cốt Hồng Quân không mỹ diệu, hắn bực bội trả lời:
“Đúng vậy!”
Tịch Thần tức khắc hóa thân thành học sinh tiểu học, cái gì không biết là sẽ hỏi ngay:
“Đây là cái gì? Xấu như vậy?”
Họa Cốt Hồng Quân trợn trắng mắt, cộc cằn nói:
“Nha đầu không có mắt nhìn, quả thật đem châu báu nhìn thành cặn bã.
Nói cho ngươi, thứ này chính là Diệt Hồn Đỉnh - Thần khí cực phẩm được truyền xuống từ thuở Hồng Hoang, người khác tranh vỡ đầu cũng muốn có trong tay.
Đương nhiên, hiện tại nó đã bị Thất Sát Lôi Đình đánh cho tan vỡ chỉ còn lại một cái ruột rỗng.
Dù vậy, Thần Khí không cô phụ danh tiếng mà tổ tông ban tặng, bản mạng của nó tuy rằng hủy hoại, nhưng vẫn phát ra năng lượng cuối cùng.
May mắn ta phối hợp với năng lượng cuối cùng của nó, sử dụng Lâm Lăng Kính, đưa ngươi vào Dị Độ Không Gian, nếu không ngươi hiện tại còn có mệnh để khinh bỉ nó sao?”
Tịch Thần nghe vậy, hít sâu một hơi, rốt cuộc không dám lại khinh thường nó nữa, ngược lại hứng thú mà hỏi:
“Hiện tại còn có thể chữa trị nó được không? Thất Sát Lôi Đình là đám sét bảy màu vừa rồi sao? Lợi hại như vậy? Hơn nữa Lâm Lăng Kính có thể tạo ra Dị Độ Không Gian? Trên đời còn có vật thần kỳ như thế?”
Họa Cốt Hồng Quân đột nhiên nghiêm túc lên, răn dạy nói:
“Nha đầu, thứ thần kỳ trên đời này tồn tại nhiều lắm, chỉ cần ngươi có thực lực là có thể đi tìm hiểu khám phá.
Nhưng, cấp bậc hiện tại của ngươi quá thấp, ta có nói ngươi cũng sẽ không hiểu, ngược lại làm cho ngươi càng trầm trọng, cản trở con đường tu luyện.
Cái quan trọng nhất bây giờ là cố gắng tu luyện… hơn nữa…”
Họa Cốt Hồng Quân nói đến một nửa, đột nhiên thông qua Diệt Hồn Đỉnh nhìn đến gương mặt gầy gò u buồn cùng với đôi mắt chết lặng của thiếu nữ, cảm thấy có chút không đành lòng an ủi một câu:
“Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, Cỏ Minh Thương cũng không phải không có nhược điểm.
Đôi mắt của ngươi vẫn có hi vọng chữa trị!”
“Thật sao? Chữa bằng