Chỉ thấy xa xa nơi phía chân trời, giữa cát đá hỗn độn mù mịt dần xuất hiện một thân ảnh màu đen đang lấy tốc độ như tia chớp bôn tập về phía bên này.
Cùng lúc đó, Cự Thạch tiểu thú đã bay ra không trung, thân ảnh nho nhỏ ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng gầm rú:
Rống!
Chủ nhân! Ngươi rốt cuộc trở về!
Người ở bên ngoài không hiểu được nó gào cái gì, nhưng Tịch Thần học qua thú ngữ, nên nàng cảm nhận được thanh gào rống này tràn đầy ủy khuất cùng lên án.
Phảng phất là hài đồng đi lạc lâu ngày bỗng chốc gặp lại người thân.
Nó lệ nóng doanh tròng, khóc lóc tố khổ.
Tịch Thần ngừng lại, khó được mà đưa tay xoa đầu của Cự Thạch tiểu thú, hẳn là di chứng lúc nhảy xuống nham thạch, nên có vài chỗ trên người nó bị trọc một mạch, tuy vết thương đã khô máu và bắt đầu kết vảy, nhưng Tịch Thần vẫn áy náy nói:
"Là năng lực của ta yếu kém, không thể bảo vệ tốt cho ngươi.
Thật xin lỗi! Đợi tìm được chỗ an ổn nghỉ ngơi, ta chế dược giúp ngươi trị thương, có được không?"
Cự Thạch tiểu thú giảo hoạt xoay chuyển tròng mắt, hự hự hự bò lên vai Tịch Thần, móng vuốt câu lấy cổ nàng, bắt đầu liên thanh cáo trạng:
"Oa! Nữ nhân nhẫn tâm, ngươi nỡ ném xuống bổn thú giao cho nữ ma đầu, hại ta mấy ngày này đều như ở trong dầu sôi lửa bỏng.
Nữ ma đầu không chỉ uy hiếp ta, mà còn cho vô số độc vật muốn độc chết ta.
Ta sợ quá, tinh thần của ta bị thương tổn, ngươi phải đền bù cho ta!"
Tịch Thần thoáng nhìn qua Yến Thanh, thấy nàng đang cùng chính mình phất tay chào hỏi, nàng liền gật đầu một cái, một bên thong thả đi đến đoàn đội, một bên dùng tinh thần lực cùng tiểu thú câu thông:
"A? Ngươi muốn ta đền bù cho ngươi cái gì?"
Lời của Cự Thạch tiểu thú nàng chỉ tin một nửa, nếu nó dễ dàng bị dọa sợ như vậy, thì làm sao có thể chiếm một vị trí nhỏ ở Địa Hoang Chiến Trường đầy rẫy nguy hiểm này?
Có điều, thứ này tuy rằng miệng đầy lời nói dối, nhưng còn tính trung tâm, không có nhân lúc lạc đơn mà bỏ nàng rời đi, bởi vậy Tịch Thần cũng nguyện ý phối hợp nó.
Cự Thạch tiểu thú lộc cộc xoay chuyển ánh mắt, một bên quan sát biểu tình của Tịch Thần, một bên đưa ra các loại mong muốn, tựa như con khỉ qua lại nhảy disco ở trước phần mộ:
"Chủ nhân, ta đi theo ngươi trải qua phong ba hãi hùng cũng có mấy năm rồi.
Hu/yệt động cất chứa vô số bảo bối tích góp nhiều năm cũng không biết bị bão cát cuốn tới chỗ nào.
Chủ nhân cho ta một viên Thụ Tinh Chi Hạch ta cũng luyện hóa xong, ta không tham lam lạp.
Chỉ cần chủ nhân gặp gỡ ngọc khí, đá quý, hay đồ vật sáng lấp lánh, ngươi giúp ta thu hoạch có được không?"
Tịch Thần hơi sửng sốt một chút, hỏi lại:
"Ngươi thích đá quý, ngọc châu, ngọc thạch? Không cần bảo vật có lợi cho tu luyện sao?"
Nàng còn tưởng Cự Thạch tiểu thú sẽ đưa ra điều kiện làm khó dễ nàng, ai mà biết sẽ đơn giản như thế này.
Cự Thạch tiểu thú thẹn thùng lấy móng vuốt che lại mắt, đáp:
"Bảo vật gì đó đều là khả ngộ bất khả cầu, không dễ dàng tìm được, ta có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa tu luyện, tốc độ tuy rằng chậm một chút nhưng không cần chủ nhân phải mạo hiểm.
Ngược lại ngọc châu, ngọc thạch gì đó càng dễ tìm được, ta nhìn nhìn, ôm ôm chúng nó đỡ ghiền là được!"
Tịch Thần cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, xem ra Cự Thạch tiểu thú bên ngoài miệng lưỡi điêu ngoa, nhưng vẫn rất quan tâm nàng.
Nghĩ vậy, Tịch Thần giơ tay vuốt ve đầu của nó, nhoẻn miệng cười đáp:
"Trong tay ta còn có một số trang sức, ngọc thạch.
Đợi vào thành rồi, ta lại đưa cho ngươi."
Nàng dùng thân thể của nguyên chủ là một nghèo hai trắng, không có vật phẩm tùy thân.
Nhưng ma pháp hộp ký sinh ở linh hồn nàng, nàng nhớ rõ bên trong còn có mấy rương châu báu phủ đầy bụi.
Đời trước nàng lang bạt ở rừng rậm nhiều năm, bưng vô số sào huyệt của yêu thú, nhặt đồ vật còn sót lại trên thi thể người chết.
Bởi vậy nàng biết rất nhiều kĩ năng mà người khác không biết, có điều không đủ thiên phú và thời gian để nghiên cứu thôi.
Vô số ngọc khí, châu báu, đồ cổ nàng cũng từ đó mà có được.
Nhưng ở Thần Hành đại lục, đồng tiền thông dụng để giao dịch hằng ngày đều là ma tinh thạch, trong tay nàng uổng có kim sơn nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể để chúng nó phủ bụi trần.
Nếu không phải Cự Thạch thú đề yêu cầu này, Tịch Thần đều suýt nữa không nhớ nổi mình có bao nhiêu tài sản.
Quả