Tịch Thần nói xong thì ngưỡng mặt nhìn về phía năm người có địa vị tối cao ở phía trên.
Theo tinh thần lực dẫn dắt, cặp mỹ đồng giả tạo bên ngoài khẽ chớp mắt, gợn lên một vòng ánh sáng rực rỡ.
Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, tự tin, phảng phất mọi chuyện đều được tính sẵn trong lòng bàn tay, chỉ chờ bọn họ gật đầu đồng ý.
Người trả lời Tịch Thần trước tiên là gia chủ Lâm Kiêu, vẻ mặt hắn đảo qua sự tối tăm ban nãy, ôn hòa cười nói:
"Tiểu hữu đã khẳng khái như vậy, lão phu sao có thể từ chối được đây? Ba người thì ba người, lão phu sẽ lựa chọn ra những đệ tử có thiên phú tốt nhất đến đây, tùy tiểu hữu lựa chọn!"
Kỳ thực, trong lòng hắn đã có sự tính toán riêng.
Chỉ cần ba người đệ tử trong tộc có được tâm pháp tu luyện thì sợ gì những người khác không được thơm lây.
Đồ vật đã đến trên tay hắn rồi, chẳng lẽ Tịch Thần còn có thể kiểm soát được từng người hay sao?
Tịch Thần phảng phất biết được tính toán của hắn, nàng chỉ cười mà không nói gì.
Nếu tâm pháp dễ bị học trộm như thế, thì Ma Pháp Sư đã phát triển đông đảo như mây ở Thần Hành đại lục rồi, đâu đến nỗi các vị cường giả đứng đầu phải hạ mình xuống phàm tục, bôn ba khắp nơi để tìm người có thiên phú rồi dốc lòng bồi dưỡng.
Muốn trở thành Ma Pháp Sư, tâm pháp chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất chính là điều kiện phù hợp và thiên phú cảm ứng nguyên tố.
Như trường hợp của Kỳ Tiểu Nhã mà nàng truyền thụ dạy dỗ ở năm năm về trước vậy.
Thiên tài vốn dĩ khó tìm, nàng đưa ra ba người cho Lâm gia lựa chọn chỉ là lời nói khách sáo.
Tình huống thực tế như thế nào phải đợi gặp mới biết được, chỉ sợ đến khi đó, vô số đệ tử của toàn tộc không có một người có được thiên phú tu luyện.
Bàn tính của gia chủ Lâm gia chỉ sợ phải bị ngâm nước nóng!
Lâm Kiêu nói xong, mấy vị gia chủ còn lại cũng lần lượt ra tiếng:
"Chúng ta đáp ứng cùng Can Mạch hợp tác, cũng đáp ứng tất cả điều kiện mà tiểu hữu đưa ra.
Nhưng Can Mạch sẽ đồng ý sao?"
"Hơn nữa, hắn là một kẻ gian trá giảo hoạt, hành tung xuất quỷ nhập thần, chúng ta biết hắn ở nơi nào để mà nói chuyện hợp tác?"
"..."
Tịch Thần ung dung dựa vào thành ghế, tay phải khẽ vân vê chiếc vòng ngọc bích ở cổ tay trái, ngữ điệu đầy tự tin nói:
"Cái này thì các vị không cần phải lo lắng! Ta có thể thuyết phục được các ngươi thì đương nhiên sẽ có cách thuyết phục được hắn.
Đến nỗi vị trí đóng quân của bọn họ ở nơi nào, ở đây chẳng phải có gián điệp thuyết khách hay sao? Kêu hắn đi làm là được rồi!"
Nói đoạn, Tịch Thần chỉ tay về phía thiếu niên mặc áo bào xanh đứng co ro đằng sau lưng của gia chủ Phong Sách, mỉm cười rồi nói.
"Ta sao?" Phong Hành kinh ngạc mở to mắt, trong lòng giật mình cực kỳ.
Nàng vì sao dám khẳng định hắn biết rõ vị trí cụ thể của Can Mạch?
Có điều hắn tạm thời sẽ không biết được nguyên nhân, bởi vì Tịch Thần chỉ gật đầu, bâng quơ nói một câu:
"Ngươi đi tìm Can Mạch, nói với hắn một câu: ở chỗ của ta có thứ trọng yếu mà hắn đang cần.
Nếu hắn không chịu đến, chắc chắn sẽ cực kỳ hối hận!"
Phong Hành khẽ híp mắt, giọng điệu tò mò hỏi:
"Ừ… cái kia… ta có thể biết thứ trọng yếu mà Can Mạch đang cần là gì không?"
Bang!
Phong Sách rốt cuộc nhịn không được, dùng lòng bàn tay tát vào đầu Phong Hành một cái, thổi râu trừng mắt nói:
"Tiểu tử thúi! Kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, không biết sự tò mò sẽ rước họa vào thân sao?"
Phong Hành bĩu môi, phụng phịu cãi lại:
"Gia gia, ngài lại đánh ta! Ta sẽ bỏ gánh không làm cho ngài xem!"
Phong Sách không những không giận mà còn rung đùi đắc ý nói:
"Cũng tốt thôi! Vậy ta sẽ gạch tên của ngươi ra khỏi danh ngạch có thể đi thế giới bên ngoài, Phong Tiêu sẽ thế vào chỗ của ngươi!"
Phong Hành nghe thế, cười lạnh ra tiếng:
"Danh ngạch của Phong gia quý giá quá, ta trèo cao không nổi.
Ngài cứ giữ lại đi, muốn cho ai thì cho, ta không quan tâm!"
Một tư sinh tử còn vọng tưởng đạp lên trên đầu của hắn, thật buồn cười!
Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào Tịch Thần, gằn từng chữ một nói:
"Ta có thể đi tìm Can Mạch, cho dù có trói cũng sẽ trói hắn lại đây.
Nhưng ta muốn ngươi bảo đảm một danh ngạch cho ta!"
Sở dĩ hắn không nghĩ tới Can Mạch là bởi vì trước giờ hắn chưa bao giờ tin tưởng đám người đó.
Bọn họ ôm đoàn với nhau, làm sao sẽ phân một danh ngạch cho kẻ xa lạ như hắn.
Kỳ thật, hắn cũng rất thấp thỏm, sợ sẽ nhận một lời từ chối của Tịch Thần.
Tuy rằng hắn còn có giá trị lợi dụng, nhưng trực giác nói cho hắn.
Thiếu nữ trước mặt biết rõ vị trí của Can Mạch, nàng chỉ là lười đến đi tìm mà thôi.
Không thể không nói, Phong Hành rất thông minh và nhạy bén, mơ hồ đoán trúng tám phần mười tính cách của Tịch Thần.
Nàng có tinh thần lực, có thể nháy mắt tỏa định vị trí của