Kỳ Tiểu Nhã tắm gió bụi phong trần về đến nhà thì trời đã sụp chiều, đáng lẽ hắn có thể về sớm hơn nhưng lo lắng tâm tình bất an của mình sẽ bị nhìn thấu, nên hắn loanh quanh vài vòng ở Liên Minh xem các loại nhiệm vụ rồi mới trở về, tay xách nách mang rất nhiều bao túi chứa nguyên liệu nấu ăn trong đó.
Trong lòng hắn nghĩ muội muội còn đang giận mình nên nàng sẽ không nấu đâu, nên hắn phải tự túc thôi.
Ai mà ngờ tới, hắn chỉ mới bước vào sân thôi mà đã ngửi được một mùi thơm lừng bay ra, sau đó là tiểu cô nương mặc váy hồng phóng vọt đến bên hắn, kéo tay hắn rồi vội buông ra, bĩu môi chê cười:
“Ca ca! Huynh đi đâu mà về trễ vậy? Người ngợm còn lôi thôi lếch thếch, hôi hám chết đi được.
Mau! Mau đi tắm đi rồi ra ăn cơm.
Muội và Tịch tỷ tỷ đã đợi huynh lâu lắm rồi đấy!”
Kỳ Văn Thư trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn cô muội muội thân thiết nhà mình, dáng vẻ không thể tin tưởng.
Cái đệch...!mặt trời hôm nay mọc đằng tây à? Muội muội của hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế được? Hắn mới ra ngoài có hơn nửa ngày thôi, rốt cuộc động lực nào đã khiến tiểu Nhã hồi tâm chuyển ý?
Hay là, Tịch Thần đã đồng ý với yêu cầu của tiểu Nhã?
Kỳ Văn Thư híp mắt suy nghĩ, trong lòng nổi lên ngờ vực, nhưng hắn lại không hỏi trực tiếp Kỳ Tiểu Nhã mà đi thay y phục trước, chuyện này tạm gác sang một bên rồi lát nữa hỏi Tịch Thần.
Trên bàn ăn đã dọn sẵn nhiều món với màu sắc đẹp đẽ khác nhau, chỉ cần nhìn vào là có thể khơi gợi con sâu mập mạp trong bụng của người nhìn, khiến cho người ta quyết tâm chén sạch sẽ nó mới thôi.
Kỳ Văn Thư thay một bộ y phục mặc ở nhà, bước vào thì đã thấy hai người thiếu nữ ngồi bên cạnh nhau, chau đầu ghé tai trò chuyện rất vui vẻ, điều này làm cho sự nghi ngờ trong lòng hắn càng thêm nồng đậm.
Chắc chắn hai người này có bí mật gì đó đang giấu hắn.
Kỳ Tiểu Nhã thấy Kỳ Văn Thư vào rồi thì nhanh chóng ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt lóe qua một tia chột dạ nhưng nhanh chóng thay thế bởi sự nịnh nọt, nàng gắp một cái đùi gà để vào chén trước mặt của hắn rồi cười nói:
“Ca ca, ăn đùi gà đi này.
Ngày hôm qua là muội không hiểu chuyện mới giận dỗi vô cớ.
Nhưng sau một đêm thì muội đã nghĩ thông rồi, có một số chuyện thật là không thể cưỡng cầu được.
Đúng không, Tịch tỷ tỷ?”
Kỳ Tiểu Nhã quay ngoắt sang Tịch Thần, vừa nháy mắt vừa hỏi, trao đổi một ánh mắt hàm ý mà chỉ hai nữ nhân mới hiểu được.
Tay cầm đũa của Tịch Thần hơi khựng lại, suýt nữa thì bật ngón tay cái cho cô nàng diễn sâu này rồi.
Nàng ngửa đầu lên, thấy Kỳ Văn Thư cũng đang dùng ánh mắt nghiêm túc ngó mình thì nàng bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói:
“Lúc sáng ta đã khuyên muội muội của ngươi rồi.
Hôm qua ta xác thật là nhìn nhầm, có lẽ là tiểu Nhã thường xuyên tiếp xúc với hoa cỏ nên độ nhạy bén hơn hẳn người khác.
Nhưng để trở thành ma pháp sư thì còn chưa đủ tiêu chuẩn, thể chất của nàng ấy yếu ớt, chịu không nổi sự tàn phá từ nguyên tố.
Ta đã giải thích rõ, muội ấy thật sự nghĩ thông rồi, nên ngươi có thể an tâm.”
Kỳ Tiểu Nhã miết miết ngón tay mình, ngăn chặn xúc động muốn lộ ra ánh mắt sùng bái.
Nàng tự nhận trình độ nói dối của mình đã hay ho lắm rồi, nhưng không ngờ được cái sự chuyên nghiệp và đẳng cấp của Tịch Thần nó còn siêu thần nhập hóa hơn nữa.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt vui vẻ và biểu tình thả lỏng của ca ca thì liền biết, hắn đã bị nói động và chặt đứt toàn bộ nghi ngờ.
Kỳ Văn Thư liếc nhìn qua Kỳ Tiểu Nhã, rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm:
“Ta đã nói mà, huynh muội bọn ta chỉ là phàm nhân bình thường, sao muội muội lại có thiên phú cao siêu như vậy được.
Thật không hợp lý một chút nào.
Tiểu Nhã, muội có thể nghĩ thông được là rất tốt luôn.
Thật ra muội không cần phải nghĩ và làm gì hết, cứ yên lặng làm tiểu công chúa đi, mọi việc cứ để ca ca gánh lo là được!”
Kỳ Tiểu Nhã cực kỳ phối hợp, dáng vẻ nhu thuận gật đầu:
“Muội biết ca ca là tốt với muội nhất trên đời, sau này muội tuyệt đối sẽ nghe lời, không cãi lại và giận dỗi với huynh nữa.”
Kỳ Văn Thư mỉm cười, gắp một miếng thịt nạc vào chén của cô nàng, tiện thể vói tay xoa đầu rồi nói:
“Ngoan!”
Sau đó hắn lại gắp một miếng thịt nữa đặt vào chén cho Tịch Thần, ôn hòa nói:
“Ngươi cũng ăn nhiều một chút, con gái phải đầy đặn một chút mới đáng yêu.
Cảm ơn ngươi đã bầu bạn với tiểu Nhã!”
Hắn biết mình không có khiếu ăn nói, càng không thể dùng lập trường của một nam nhân đi thấu hiểu nữ nhân nghĩ gì.
Tiểu Nhã có thể vui vẻ hoạt bát trở lại thì công thần lớn nhất vẫn thuộc về người thiếu nữ trước mặt này.
Ân tình của nàng, hắn thật sự là nợ càng ngày càng nhiều.
Không biết dùng cách gì để báo đáp nữa.
Tịch Thần không từ chối thức ăn đưa đến, chậm rãi nhấm nháp mỹ vị thơm lừng trong miệng, hiếm khi ăn được một bữa cơm nào ấm cúng như thế này, nên nàng rất trân trọng khoảng thời gian này.
Có lẽ, khi học xong ngôn ngữ của thế giới này thì nàng phải từ biệt huynh muội họ rồi.
Chung quy, nàng và bọn họ vẫn là người của hai thế giới.
Cơm nước xong xuôi, Kỳ Văn Thư mới ngập ngừng mà hỏi han ý kiến của Kỳ Tiểu Nhã:
“Tiểu