“Nữ nhân chết tiệt!”
“Này! Ngươi mau tỉnh lại đi! Còn nằm nữa là chết thật luôn đấy.”
Cự thạch thú vẫn giữ nguyên trạng thái tự vệ, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu như là thú nuôi trong nhà vậy.
Nó đi tới đi luôn xung quanh người Tịch Thần, thỉnh thoảng còn đưa móng vuốt lên chọt chọt vào bụng và hông của nàng.
Mắt thấy nó đã lay hồi lâu mà người còn chưa chịu tỉnh, nó quyết định ra chiêu tất sát kỹ, bò qua vai rồi há mồm to như chậu máu, sau đó rống vào tai của Tịch Thần với một âm điệu kinh hồn:
“Mau tỉnh dậy!!!”
Cũng không biết là chiêu này hiệu quả hay là vốn nên tới thời gian Tịch Thần cần thiết phải tỉnh lại, mà chỉ sau tiếng hét đó thì Tịch Thần đã nhập nhèm mở mắt, đưa tay xoa lỗ tai ù ù và nhíu mày quở trách:
“Thạch thú! Ta lại không có bị điếc, ngươi hét lớn như thế để làm gì?”
Cự thạch thú đặt mông ngồi xuống bên cạnh, cái đuôi nhỏ phe phẩy về sau và gương mặt thì phụng phịu:
“Ta không hét cỡ đó thì ngươi đời nào chịu tỉnh! Không cảm ơn ta thì thôi, ngược lại còn trách mắng.
Hừ! Nữ nhân chết tiệt không biết tốt xấu!”
Tịch Thần đưa tay xoa mi mắt nặng trịch, cảm thấy ở nơi nào đó trong đầu vẫn còn mờ mịt tựa như rơi vào khoảng không vô định, sự mỏi mệt từ tinh thần khiến cho nàng không hơi sức đâu mà ăn thua đủ với con hàng hay kiêu ngạo này.
Phải mất một lúc định thần lại nàng mới kịp nhận ra khung cảnh nơi này vẫn là chỗ thạch động trước khi nàng mất đi ý thức.
Nhưng, xung quanh lúc này lại tiêu điều vắng lặng, ngay cả tiếng hít thở của con ruồi đều không có chứ đừng nói tới là sinh vật khổng lồ như nhện bảy màu.
Đúng rồi...!nhện bảy màu???
Nơi này chỉ còn lại nàng và cự thạch thú, nói vậy trong lúc nàng ngất đi thì có lẽ đã xảy ra biến cố gì đó.
Mặc dù không tình nguyện nhưng Tịch Thần vẫn tò mò hỏi cự thạch thú:
“Thạch thú! Trong khoảng thời gian ta hôn mê đã xảy ra những chuyện gì vậy? Những con nhện đó đâu? Không phải ta và chúng nó vẫn đang đánh nhau kịch liệt sao? Chúng nó đâu thể nào dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy được?” Thật sự là nàng nghĩ mãi cũng không ra, rốt cuộc là nguyên do gì khiến cho chúng nó không trói nàng lại bằng tằm ti như đã trói những bao con nhộng trước đó!?
Đáp lại câu hỏi của nàng là ánh mắt kỳ quái xen lẫn kiêng kị của cự thạch thú, nó trả lời gọn lỏn nhưng mang theo chút tìm tòi nghiên cứu:
“Bị ngươi giết hết rồi!”
Lúc này thì đến phiên Tịch Thần ngây người và sửng sốt không thôi, với tâm thế không hề tin tưởng, nàng đưa tay chỉ vào mặt mình rồi hỏi:
“Cái gì? Ta giết? Ngươi có bị ảo giác không thế?”
Đừng nói là giết hết được cả đàn nhện, cho dù là nàng có đem hết gia sản hiện có ra thì cũng chưa chắc đã diệt được nhện vương thì đừng nói chi là tru sát cả con đàn cháu đống chúng nó.
Trước đó nàng còn bị nhện vương công kích bằng lực lượng tinh thần, áp đảo đến phải ngất đi, thì nàng giết bọn chúng bằng cách nào được cơ chứ!?
Thật không khoa học.
Cự thạch thú liếc xéo nàng, cảm thấy bị vũ nhục bởi chỉ số thông minh nên nó tức giận hầm hừ:
“Người bị ảo giác là ngươi thì có, trong lúc chiến đấu thì không tập trung, để cho chúng nó thừa cơ hội mà tổn thương ngươi còn chưa tính.
Ngươi ngược lại còn nghi ngờ bản thú.
Bản thú tận mắt chứng kiến, không sai vào đâu được, là do chính ngươi tàn sát chúng nó không còn một mống.”
Tịch Thần rũ mắt, hồ nghi hỏi:
“Vậy ngươi nói xem, ta giết hết bọn chúng bằng cách nào?”
Cự thạch thú nghĩ lại chuyện trước đó vài tiếng, hàm răng không khỏi đánh vào nhau đến run cầm cập, nuốt nước bọt mấy ngụm nó mới gian nan giải bày:
“Ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, vết thương ngoài da mà ngươi trúng phải đáng lẽ không thể nào khiến ngươi ngã quỵ nhanh như vậy được.
Nhưng sau khi ngươi ngất đi, những con nhện kia ngừng công kích rồi tới gần, muốn dùng tơ của chúng bó chặt ngươi lại, nhưng hành động chưa kịp thực hiện thì trên người ngươi đã phóng xuất một nguồn năng lượng màu đỏ quỷ dị càn quét qua chúng nó.
Năng lượng đó rất âm u, tăm tối và đậm đặc sát khí, nơi nó đi qua phủ một màu tang tóc, những con nhện chưa kịp kêu thành tiếng đã bị thôn phệ trở thành tro bụi.
Ngay cả con nhện vương kia đều không tránh thoát kết cục thê thảm.
Bản thú thấy nó giãy dụa kịch liệt, nhưng chưa được mười giây thì đã hóa thành một bãi máu khô.
Năng lượng từ trên người ngươi tiết ra, không phải ngươi giết thì còn ai vào đây nữa!”
Nói tới câu cuối cùng, thanh âm của cự thạch thú khẽ run rẩy, thực sự kiêng kị và nhìn Tịch Thần với ánh mắt coi trọng hơn.
Có lẽ đối với nó, nàng đã nhân từ nương tay rồi.
Nếu không để cho nó đối mặt với loại năng lượng kh ủng bố kia thì nó đã sớm đi đời nhà ma, xuống địa ngục ăn cơm hộp rồi.
Biểu cảm của Tịch Thần cao thâm khó đoán, có lẽ nàng thật sự biết loại năng lượng đỏ rực kia xuất phát từ đâu rồi, còn không phải là cái thứ ngoại lai đột nhiên xuất hiện rồi bá chiếm luôn nửa bên thức hải của nàng bấy lâu nay sao?
Nó vẫn luôn chập chờn khi có khi không, hơn nữa còn xóa mất một vài kí ức quan trọng của nàng.
Nhưng thấy nó cũng an phận chưa gây hại trực tiếp gì cho mình nên nàng cũng chưa vội tính sổ.
Lúc này, nó xuất đầu lộ diện là muốn làm cái gì đây...
Thứ này cao cấp bí ẩn nên trong lúc nhất thời nàng không đoán ra được mục đích của nó.
Nhưng mà nàng cũng phải cảm ơn nó vì đã cứu mạng lần này, nếu không thì nàng đã trở thành hồn ma bóng quế.
Chỉ đáng tiếc, những tằm ti sắc bén kia đều là tài liệu hiếm có dùng để luyện khí, vậy mà bị nó nuốt sạch không chừa một cây.
Cũng may là trong