Doãn Nguyệt chống một gối ngã quỵ xuống đất, thân mình run lẩy bẩy, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Khụ! Khụ!
Ngực kịch liệt phập phồng, nàng liên tiếp phun ra vài ngụm máu tươi, máu vấy lên nền đất, loang lổ đặc sệt và tản ra một cỗ tanh hôi.
Doãn Nguyệt cúi mặt xuống đất không nói một lời.
Tịch Thần thở một hơi dài, ánh mắt lóe qua một mạt suy nghĩ sâu xa, sau đó bước chân tới sau lưng Doãn Nguyệt, tay phải đáp lên đầu vai nàng, nói:
“Ngươi bị thương rồi!”
Doãn Nguyệt ậm ừ gật đầu, chán nản nói:
“Đúng vậy, bị thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn!”
Tịch Thần thở hắt ra một hơi, kéo lấy cánh tay của Doãn Nguyệt rồi choàng qua vai mình, đỡ nàng qua một tảng đá gần đó, cho dựa lưng vào tảng đá.
Bởi vì không quen, hơn nữa thể chất của ma pháp sư vốn là yếu ớt, cho nên động tác của Tịch Thần có vẻ trúc trắc vụng về.
Lưng đập vào tảng đá kêu lớn một tiếng, Doãn Nguyệt hít một ngụm khí lạnh, nàng cảm giác trong người có bao nhiêu máu đều phải phun ra.
“Xin lỗi!” Tịch Thần vẻ mặt bối rối, biểu cảm chân thành ngơ ngác mà xin lỗi.
Trước giờ nàng đều là đơn độc một mình, không có thói quen chăm sóc người khác, cho nên hiện tại nàng mới phát hiện, bản thân quá mức vụng về…
Doãn Nguyệt trên trán gân xanh giật giật, nhẫn nại không có lại phun huyết, ngước mắt nhìn Tịch Thần đầy đầu mồ hôi, còn vẻ mặt ngơ ngác mơ hồ.
Bỗng nhiên, nàng có chút buồn cười, trong lòng khó chịu cũng phút chốc tan thành mây khói.
Doãn Nguyệt không khỏi nắm lấy tay Tịch Thần, phóng nhẹ thanh âm nói:
“Ta không sao! Cám ơn ngươi!”
Doãn Nguyệt lúc này mới phát hiện, tay Tịch Thần cực kỳ nhỏ, lại tinh tế mềm mại, không giống như là tay của một người võ giả.
Bàn tay nằm gói gọn trong tay của nàng, nhiệt độ có chút lạnh lẽo…
Tay nàng thì to hơn, lòng bàn tay hằn sâu thô ráp vết chai, đó là do trường kỳ luyện đao mà hình thành.
Hai bàn tay đều là lạnh lẽo, lại kỳ dị mà sưởi ấm cho nhau…
Tịch Thần không được tự nhiên rút tay ra, thần thức ở trong Ma Pháp Hộp lung tung tìm tòi, một hồi mới từ trong một góc lấy ra một bình dược tề màu xanh nhạt, nói:
“Tổn thương đến lục phủ ngũ tạng tuyệt đối không phải chuyện đùa, ngươi cầm lấy bình dược tề này hồi phục thương thế đi! Ta giúp ngươi hộ pháp!”
Mặc dù không hiểu trong miệng Tịch Thần nói dược tề là cái gì, nhưng Doãn Nguyệt có trực giác là thứ tốt, vì vậy nhanh chóng nhận lấy, cho Tịch Thần một ánh mắt đầy cảm kích.
Sau đó nàng không chút do dự đổ dược tề vào trong miệng, nhắm mắt luyện hóa dược hiệu.
Tịch Thần nhìn chằm chằm Doãn Nguyệt một hồi, thấy nàng không có gì khác thường, mới yên tâm mà ngồi xuống một bên.
Thất cấp chữa thương dược tề… dược hiệu cực kỳ mạnh mẽ, nếu như thể chất không vượt trội, chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi, nổ tan xác mà chết.
Nếu như vượt qua được, không những thương thế đều trị khỏi, mà tu vi sẽ được tăng thêm một bước.
Thất cấp dược tề… nàng còn chưa có khả năng luyện tới.
Sở dĩ có được, là do kiếp trước nàng thiếu chút nữa dùng mệnh để bồi đi vào.
Chỉ có ba bình… hiện tại còn lại hai!
Nể tình Doãn Nguyệt mấy tháng nay cho nàng đi cùng, nàng mới cắn răng bấm bụng lấy ra.
Còn lại, chỉ có thể xem tạo hóa!
Tịch Thần lẳng lặng ngồi minh tưởng, tinh thần lực lại không quên mà hướng xung quanh đan thành một cái lưới to, cho dù là một con ruồi bay vào, cũng không tránh được sự kiểm soát của tinh thần lực.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhưng ở Tử Vong đầm lầy phủ đầy sương mù này, tất cả mọi người đều sẽ tự động quên đi thời gian trôi qua.
Doãn Nguyệt thân hình run rẩy đến lợi hại, làn da từ trên xuống dưới bị nhiễm một màu đỏ hồng, giống như là con tôm bị luộc trong nước sôi.
Hai bên thái dương, mồ hôi ròng ròng chảy xuống từng hạt lớn, thấm ướt cả quần áo.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, gân xanh nổi lên đầy khuôn mặt, cùng với làn da đỏ bừng hình thành tiên minh đối lập, nhìn thấy quỷ dị ghê người.
Doãn Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, phảng phất có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt.
Nàng cảm nhận được xương cốt mình như bị thiêu đốt thành tro bụi, sau đó có một dòng nước ấm tràn qua, mang theo sức mạnh hồi sinh, xương cốt lấy mắt thường không thể nhìn thấy được nhanh chóng đắp lại.
Trăm ngàn lần như vậy, mỗi một lần đều là thống khổ, đau đến chết đi sống lại.
Doãn Nguyệt lại cắn môi đến bật máu, thôi miên chính mình không được bỏ cuộc, cũng không kêu r3n ra tiếng.
Phá rồi lại lập, lập rồi lại phá!
Doãn Nguyệt cũng không biết được, chính mình lần này trải qua chính là cơ hội mà người khác tìm kiếm cả đời cũng không thấy được.
Nếu như nàng chịu đựng đi qua, căn cơ sẽ mạnh mẽ vững chắc, việc tu luyện sau này hoàn toàn thuận buồm xuôi gió.
“A!”
Rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, Doãn Nguyệt mở bừng mắt, hét lớn một tiếng, ánh mắt che kín tơ máu.
Nàng cuộn tròn người lại, căng chặt nắm tay, đấm một phát vào tảng đá sau lưng.
Ầm!
Trên mặt tảng đá in lên năm ngón tay, sau đó tảng đá vỡ ra, chia năm xẻ bảy.
Tịch Thần mở bừng mắt, nhìn Doãn Nguyệt bởi vì đau đớn mà lâm vào điên cuồng, ánh mắt nàng dâng lên lo lắng, nhưng lại bất lực mà không giúp được gì.
Nàng biết Doãn Nguyệt là một võ giả, có luyện thể qua, cũng giống như những võ giả, kỵ sĩ của Thần Hành đại lục, bọn họ đều là thông qua dược tề để tăng lên thể chất.
Nàng mới yên tâm mà đưa cho Doãn Nguyệt sử dụng…
Hiện tại xem ra, là nàng đã quá mức xem thường dược tính của Thất cấp dược tề.
Doãn Nguyệt… có vẻ như sắp chịu không nổi rồi!
Ánh mắt dâng lên ngưng trọng, Tịch Thần