Sâu bên trong hẻm núi có một hang động nhỏ được đục khoét nhân tạo, cửa động mang hình dáng vòm cung, mặt trên rũ xuống rất nhiều dây leo và cây cối, động sâu hun hút và tối om tạo nên một cảm giác nghẹt thở và rợn người, trên vách đá của hai bên thạch động còn khắc ấn rất nhiều móng vuốt và dấu chân.
Tịch Thần đi đến nơi này và thấy tình hình xung quanh, chân mày bất thình lình nhăn lại, ánh mắt nổi lên cảnh giác.
Nơi này đã là ngõ cụt.
Nàng vẫn chưa hấp tấp đi vào động, mà trước tiên điều khiển vài sợi tinh thần lực len lỏi vào trong thám thính tình hình.
Tinh thần lực là một thứ rất thần kỳ, tựa như đôi mắt vậy, có thể âm thầm thu hết mọi quang cảnh rồi truyền về cho nàng.
Trong đầu lóe qua vài bức hình ảnh, nhưng đều mờ ảo không rõ ràng, Tịch Thần chỉ có thể một bên xem, một bên suy đoán trong động sẽ xuất hiện thứ gì.
Đến một cái ngã rẽ, Tịch Thần lại ra lệnh cho tinh thần lực phân ra làm ba, đi theo ba hướng khác nhau.
Không bao lâu sau, bất chợt ánh mắt của nàng trở nên tối lại.
Tinh thần lực cùng nàng cắt đứt.
Nhưng vẫn để cho nàng kịp bắt giữ được một hình ảnh trọng điểm!
Tịch Thần mím môi căng thẳng, ma lực hội tụ nơi gót chân, nàng thi triển Tật Phong Thuật chạy vào trong động, ngắm một hướng mà đi.
Một chỗ nào đó trong động.
Kỳ Văn Thư một tay ôm lấy hông của Chu Bằng, tay còn lại cầm lấy chủy thủ, thần sắc căng chặt ngó tới ngó lui, phòng bị cho tập kích bất ngờ.
Lưng áo và tay áo của hắn đều dính máu tươi, nhưng không phải máu của hắn, mà là máu của Chu Bằng.
Chu Bằng lúc này đã xem như hôn mê một nửa, ánh mắt mê mang, chân tay xụi lơ, ngực phải có một lổ thủng lớn chảy máu ồ ạt được tạm quấn bởi mảnh vải thô xé ra từ ống quần của Kỳ Văn Thư, nhưng máu tươi đã thấm ướt cả mảnh vải, rỉ ra bên ngoài.
Sắc mặt của Chu Bằng trắng nhợt, không còn chút hồng hào, hắn yếu ớt thì thào, muốn gỡ ra cánh tay đang đỡ mình:
“Văn Thư! Đệ… đệ không nên đến đây… đây là một cái bẫy… đệ không phải là đối thủ của chúng.
Mặc kệ ta! Đệ mau chạy đi, nếu không chúng ta đều sẽ táng thân nơi này!”
Hốc mắt đỏ bừng, hai dòng nhiệt lệ như muốn tuôn rơi nhưng lại bị Kỳ Văn Thư ép ngược trở về, hắn cố gắng làm cho giọng mình không run rẩy, trấn an nói:
“Đại ca đừng nói như vậy, đệ sẽ không bỏ mặc đại ca đâu! Có chết thì cùng chết!”
Chu Bằng cười khổ, khóe môi bắt đầu có máu tươi rỉ ra, hắn nói trong cay đắng:
“Văn Thư, đệ không phải vẫn luôn nghe lời đại ca sao? Vì sao lần này lại ương bướng như thế? Nếu đệ có mệnh hệ gì, thì tiểu Nhã phải làm sao đây?”
Hai chữ này, quả nhiên chọc trúng nơi m ẫn cảm nhất của Kỳ Văn Thư, nước mắt bị hắn nén vào trong rốt cuộc chịu không nổi mà vỡ òa trong tức khắc, hắn vừa khóc vừa kiên định nói:
“Nhất định sẽ có cách mà! Đại ca phải tin tưởng, đệ nhất định có thể mang đại ca an toàn đi ra ngoài!”
Hắn tự thôi miên chính mình, dù thế nào hôm nay hắn cũng phải liều mạng.
Vù vù!
Gió lạnh thổi tới, kèm theo móng vuốt sắc nhọn cắt qua không khí, Kỳ Văn Thư cầm chủy thủ chém lung tung về phía trước, lực lượng bay loạn xạ, nhưng không có một chiêu nào trúng mục tiêu.
Móng vuốt sượt qua bả vai của hắn, lấy đi một vệt máu dài.
Kỳ Văn Thư đau đến nghiến răng một tiếng, tay cầm chủy thủ hơi run rẩy, hắn mang theo Chu Bằng lùi về phía sau.
Chu Bằng cảm thấy mí mắt trầm trọng, cảnh vật trước mắt càng ngày càng mơ hồ, nhưng hắn không thể gục ngã ngay lúc này, hắn còn có nỗi lo lớn hơn.
“Văn Thư, nhân lúc con yêu thú này còn hứng thú chơi đùa với chúng ta, đệ mau chạy đi, ta sẽ ở lại cầm chân nó giúp đệ!”
Chu Bằng vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ, người của cả đoàn đã bị con quái vật kia diệt sạch, hắn cũng sẽ không thể tránh thoát khỏi kiếp nạn này.
Cho nên, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn vẫn hi vọng Kỳ Văn Thư có thể sống sót rời khỏi đây.
Đứa nhỏ này còn có vướng bận, mà hắn…
Đã không còn gì luyến lưu trên đời!
Vừa nói xong, Chu Bằng vực dậy chút sức lực cuối cùng, đẩy mạnh Kỳ Văn Thư ra chỗ khác, còn bản thân hắn lại móc ra viên đạn pháo duy nhất trong ngực, kíp nổ chốt mở.
Oanh!
Một tiếng nổ rung trời lại như pháo hoa sáng lạn in thật sâu vào đôi mắt, vào trong lòng của Kỳ Văn Thư, thân thể của Chu Bằng vỡ ra thành