Tĩnh mịch!
Khắp nơi đều là im ắng, ngay cả một tiếng chim hót hay côn trùng kêu cũng không có.
Càng như vậy, càng làm cho người ta nôn nóng.
Có một câu mà cổ nhân hay nói: Cái gì càng bình tĩnh, thì bão tố ấp ủ càng lớn!
Ba người Tịch Thần, Yến Thanh, Doãn Nguyệt ngồi vây quanh tham thảo ý kiến hồi lâu, đều không tìm ra được biện pháp.
Lộc cộc.
Đúng lúc này, ba người nghe được rất nhiều tiếng bước chân từ nơi xa truyền tới, hẳn là có rất nhiều người.
Ba người nháy mắt cảnh giác lên.
Đợi đoàn người xuất hiện ở trong tầm mắt, ba người mới thở phào một hơi.
Người của Thiết Huyết dong binh đoàn cũng thấy được ba người, biểu tình nhẹ nhõm vài phần.
Không phải gặp gỡ đội ngũ khác thì tốt rồi! Tuy rằng trong ba người, Tịch Thần và Yến Thanh thuộc về hệ số nguy hiểm, nhưng ít ra sẽ không chủ động khiêu khích.
Lăng Quang hớn hở phất tay, vui vẻ nói:
“Thật trùng hợp.
Lại gặp được các ngươi!”
Yến Thanh bĩu môi khinh thường, chế nhạo:
“Ta thấy không có bao nhiêu trùng hợp.” Đừng cho là nàng không biết, hắn cố tình theo chân bọn họ?
Lăng Quang không quan tâm nàng âm dương quái khí, đã tự tiện làm quen mà ngồi xuống bên cạnh, các thành viên đi theo hắn cũng tranh nhau ngồi.
Đương nhiên là Hoa Y ngồi bên cạnh Lăng Quang, nửa bước cũng không rời.
Nếu có người nhìn từ xa, giống như là Thiết Huyết dong binh đoàn đem bọn họ ba người bao vây ở bên trong, giương cung bạt kiếm.
Trên thực tế thì, không khí lại quỷ dị hòa hợp.
Yến Thanh nhìn thấy Lăng Quang mặt dày không biết xấu hổ, chỉ biết yên lặng đỡ trán, nói:
“Lăng Quang, mặt của ngươi thật là càng ngày càng dày!”
“Ha hả!” Lăng Quang cười xấu hổ liếc xéo Yến Thanh một cái, sau đó chấn chỉnh lại thần sắc, nghiêm túc hỏi:
“Chắc hẳn ba người các ngươi cũng phát hiện sự kỳ lạ của nơi này đi?”
Yến Thanh sa sầm khuôn mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đúng vậy, chúng ta đi mãi mà không ra được!”
Doãn Nguyệt cùng Tịch Thần yên lặng ngồi một bên, không nói.
Lăng Quang thoáng nhìn qua hai người, ngữ khí mang theo ngưng trọng nói:
“Lăng gia của ta là gia tộc lâu đời, tuy rằng rất nhiều truyền thừa biến mất vô tung vô ảnh, nhưng trong nhà ta còn tích cóp vài quyển cổ điển thư tịch, bao gồm cả trận pháp.
Mặc dù chỉ là thô thiển, nhưng ta quả thật hiểu biết chút ít.
Nếu ta đoán không lầm, nơi này hẳn là một mê trận thật lớn, hơn nữa còn kết hợp với khốn trận, ngoài ra còn có hay không trận pháp khác, ta tạm thời chưa phát hiện!”
“Mê trận cùng với khốn trận?” Yến Thanh kinh ngạc hỏi.
Tịch Thần cùng Doãn Nguyệt cũng yên lặng lắng nghe, chỉ là biểu tình đều mờ mịt.
“Hẳn là trận nằm trong trận mới đúng, mê trận chính là nơi hiện tại chúng ta đang đứng, cây cối khắp nơi đều giống nhau như đúc, tạo thành một cái mê cung thật lớn, làm cho chúng ta bị lạc mất phương hướng.
Còn khốn trận bao phủ bên ngoài, trùm lên mê trận, giam giữ ở bên trong, làm cho chúng ta không thể ra ngoài.”
Yến Thanh hít sâu một hơi, trầm trọng hỏi:
“Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Lăng Quang trầm tư một hồi, ngữ khí như cũ mang theo nặng nề:
“Nếu là trận trong trận, hệ số khó khăn gấp đôi.
Việc trước tiên chúng ta phải làm, đó là đi ra mê trận trước, sau đó mới giải quyết đến khốn trận.”
Doãn Nguyệt lúc này lên tiếng, nhíu mày hỏi:
“Như thế nào đi ra mê trận?”
Lăng Quang thở ra một hơi, cười nói:
“Kỳ thật mê trận không đáng sợ, chỉ cần chúng ta có đủ kiên nhẫn, hơn nữa đừng lặp lại trở về đường cũ là có thể đi ra.
Để không lặp lại con đường cũ, hẳn là có rất nhiều phương pháp, chúng ta có thể lợi dụng những cây dược thảo này, lấy nó rải đường phía sau, tránh cho đi trở về vòng luẩn quẩn.
Hay hoặc là ở mỗi góc ngã ba con đường, chúng ta có thể khắc ký hiệu lên một thân cây nào đó, nếu có vòng lại, chúng ta cũng biết là đi trùng, sau đó tìm con đường khác mà đi…”
Nói tới chỗ này, Lăng Quang bỗng nhiên lại nghiêm túc lên:
“Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là, chúng ta không được đạp trúng hoặc khởi động cơ quan ngầm.
Nếu như vô tình đạp trúng, mê trận sẽ khởi động lại trình tự mới, chúng ta sẽ trở về vị trí xa lạ so với ban đầu, tới lúc đó muốn tìm đường sẽ càng mất nhiều thời gian cùng khó khăn hơn.
Càng chưa nói đến, chúng ta không biết được, ẩn trong mê trận còn có trận pháp khác hay không, nếu như vô tình khởi động, vậy… hậu quả khôn lường!”
Mọi người nghe thấy lời hắn nói, sắc mặt cũng dần nghiêm túc lên.
Mà Tịch Thần nghe như lọt vào trong sương mù!
Bởi vì Thần Hành đại lục là không có khái niệm về trận pháp, có chăng chỉ là một loại cấm chế, dùng ma tinh thạch làm vật dẫn đưa vào ma lực hay tinh thần lực tạo nên một cái chắn cách ly với bên ngoài.
Quy luật thập phần dễ hiểu, không phức tạp như cái gọi là trận pháp.
Nàng chỉ nghe một chút mà đã cảm thấy sọ não lại đau.
Thế giới này, quả nhiên khác rất nhiều so với Thần Hành đại lục!
Lăng Quang nói nhiều như vậy, đã cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô.
Hoa Y quả nhiên là thiện giải nhân ý, lập tức đưa cho hắn một bình nước.
Lăng Quang ừng ực uống một hồi, sau đó quăng trở lại cho Hoa Y, lấy tay quệt nước bên khóe miệng, châm chước câu từ mới nói tiếp:
“Mê trận khá đơn giản, chỉ là mê hoặc phương hướng của chúng ta mà thôi, có lẽ mọi người đều đã hiểu, ta không cần phải giải thích nhiều hơn.
Cái ta nói tiếp theo đây chính là khốn trận.
Trận pháp, giải thích đơn giản chính là sự vận dụng theo quy luật của âm dương ngũ hành, hư vô sinh thái cực, thái cực