Cùng lúc đó, rất nhiều nơi trong khu vực cũng xảy ra chuyển đổi phương vị.
Mà tác nhân gây ra chuyện này, lại là tiểu công chúa của Lâm gia, Lâm Tổ Nhi.
Lâm Tổ Nhi bởi vì đi không ra được, cho nên tâm sinh bực bội, lấy roi quất lung tung phát ti3t, đến lúc mọi người phát hiện không đúng muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Kết quả là, một roi đó quất trúng cơ quan ngầm, tác động lên mê trận, gây ra hoán đổi không gian trong tức thời.
Khi đó, Lâm Tổ Nhi khoảng cách những người khác cũng khá xa, cho nên sự ra bất ngờ, nàng vì vậy mà bị tách ra, đưa đi một nơi khác.
Vừa mở bừng mắt, chưa kịp nhìn thấy khung cảnh xung quanh ra sao, Lâm Tổ Nhi đã cảm thấy hoảng thần, phía sau gáy bị người đánh một cái, khiến nàng lại ngất đi.
Hoán đổi phương vị nói thì chậm mà diễn ra lại nhanh chóng, dường như chỉ trôi qua khoảng mấy phút.
Thiết Huyết dong binh đoàn, Tịch Thần, Yến Thanh, Doãn Nguyệt bởi vì nắm chặt tay nhau tạo thành một vòng tròn, cho nên không có bị tách ra, lúc này đang quan sát nơi bọn họ xuất hiện.
Cảnh vật cũng giống y như đúc, nhưng mọi người lại không có ngây thơ cho rằng nơi này là vị trí cũ.
Hoán đổi phương hướng trong tích tắc đó, bọn họ cũng không biết mình bị dịch chuyển đến góc xó xỉnh nào.
Lăng Quang nhìn xung quanh, nói với mọi người:
“Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta lên đường thôi, hiện tại chúng ta không biết nơi này là đâu, cho nên mọi người phải tuyệt đối cẩn thận, đừng lại công kích lung tung xúc động cơ quan ngầm gì nữa!”
“Vừa lúc, chúng ta cũng tìm đường đi ra mê trận luôn, Tu Nhai, ta giao cho ngươi một cái nhiệm vụ, đó chính là hái những cái hoa cỏ này, sau đó ngươi đi ở cuối cùng, rải chúng nó một đường thẳng là được” Lăng Quang trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn về một người thiếu niên có dáng dấp cao gầy, nói.
Thiếu niên này tuy rằng ít nói trầm lặng, ở trong đoàn không có nhiều tồn tại cảm, nhưng Lăng Quang biết tính tình người này ổn trọng cẩn thận, hơn nữa tỉ mỉ quan sát những chi tiết rất nhỏ mà người khác hiếm khi phát hiện.
Diệp Tu Nhai thấy đoàn trưởng gọi mình, nháy mắt thụ sủng nhược kinh, chắp tay nói:
“Ta đã biết! Đoàn trưởng cứ yên tâm giao cho ta đi!”
Tịch Thần lại vào lúc này nhíu mày, lên tiếng hỏi:
“Ngũ hành mắt trận nằm ở đâu?”
Lăng Quang nói:
“Hiện giờ chúng ta vẫn còn ở trong mê trận, chúng ta phải trước tiên xác định được phương hướng đã.
Sau đó chúng ta liền đi tìm mắt trận.
Bởi vì là trận trong trận, cho nên mắt trận cũng ẩn ở bốn hướng đông tây nam bắc của khu vực này, còn mắt trận cuối cùng, hẳn là nằm ở trung tâm!”
“Vậy thì còn chờ gì nữa, chúng ta mau sớm ra khỏi chỗ quái quỷ này đi, để tránh đêm dài lắm mộng!” Yến Thanh nghiêm sắc mặt nói, bởi vì nàng có cảm giác được, không khí nơi này ngày càng quỷ dị.
Lăng Quang bất đắc dĩ nhìn qua Yến Thanh, nhưng hắn cũng có thể hiểu được tâm tình nôn nóng gấp gáp của nàng, cho nên cười khổ nói:
“Đi thôi! Mọi người cũng cẩn thận chút!”
Mười mấy người thần sắc nghiêm cẩn, vừa đi vừa quan sát.
Lăng Quang bởi vì hiểu được trận pháp, cho nên hắn cùng với Hoa Y đi dẫn đầu, sau đó là tới ba người Tịch Thần, Doãn Nguyệt, Yến Thanh, tiếp theo đó mới tới thành viên của Thiết Huyết dong binh đoàn, và đi cuối cùng là Diệp Tu Nhai.
Hắn bám sát mọi người, quay lưng lại đi thụt lùi, trên tay không ngừng rải hoa hoa thảo thảo để làm dấu.
Trong khoảng thời gian này, đường đi thập phần bình yên, không có xảy ra bất kì nguy hiểm nào.
Đoàn người mờ mịt tìm đường, trải qua một ngày một đêm sau, bọn họ mới thấy được cảnh vật xung quanh hơi hơi đổi khác, cây cối lui về sau, con đường trước mặt trở nên rộng mở thênh thang.
Cách bọn họ hơn một trăm mét, bỗng nhiên xuất hiện một cái quảng trường thập phần đồ sộ.
Ở cuối quảng trường dường như là ngõ cụt, được ngăn cách bởi một vách tường trong suốt.
Ngay trung tâm vách tường đó, lại có một lốc xoáy màu xanh biếc, nó không ngừng xoay tròn hút sâu vào bên trong.
Cho dù là từ rất xa, Tịch Thần cũng đã cảm nhận được nồng đậm thủy nguyên tố, nàng nheo mắt lại, nhìn về phía trước, trong lòng có một ý tưởng nảy sinh, chẳng lẽ là…
Vừa lúc đó, Lăng Quang cũng đã cảm giác được gì đó, ánh mắt sáng lên, chỉ tay về phía vách tường, vui mừng nói:
“Tốt quá! Chúng ta tìm được mắt trận thứ nhất rồi, nó hẳn là ở bên kia!”
Tịch Thần khẽ thả lỏng đôi lông mày, ánh mắt cũng có chút vui mừng, quả nhiên như dự đoán của nàng.
“Thật vậy sao?” Yến Thanh mừng rỡ, khuôn mặt sáng bừng lên, đã chuẩn bị tư thế nhào lên.
Mọi người cũng sôi nổi thở phào nhẹ nhõm, nhanh hơn bước chân tiến về phía trước.
Nhưng, bọn họ còn chưa kịp vui mừng quá lâu.
Bởi vì, ở bọn họ bước thêm năm mươi bước nữa, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt.
Ùng! Ùng! Ùng!
Thanh âm này thập phần đinh tai nhức óc, làm cho Lăng Quang không khỏi biến đổi sắc mặt, hắn la lên:
“Mau! Tất cả mọi người lùi về sau!”
Mọi người nghe vậy, đều sôi nổi lùi lại phía sau, tay cầm vũ khí hơi căng thẳng, hơi thở dồn dập, vận sức chờ phát động.
Lăng Quang cho rằng, bọn họ có thể là lại vô tình đạp trúng cơ quan ngầm, cho nên mới bảo mọi người tụ tập lại gần nhau.
Nhưng tựa hồ, lần này có chút không giống nhau…
Răng rắc! Răng rắc!
Mọi người căng mắt nhìn về phía trước, bọn họ cảm nhận rõ mặt đất đang không ngừng chấn động, như có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài.
Sau đó, bọn họ thấy được, mặt đất không ngừng tách ra thành những khe hở dài và hẹp, lan tràn kéo dài ra bốn phía.
Mọi người bất đắc dĩ lại lùi.
Bởi vì, nếu không lùi thì bọn họ sẽ rơi vào những cái khe kia.
Rầm rập!
Ùng ùng!
Khe hở trên mặt đất không ngừng kéo dài ra hơn trăm mét, quảng trường to lớn nháy mắt đã che kín vết rạn nứt.
Sau đó, từ những cái khe hở kia, từ từ