Không biết khi nào thì Tịch Thần đã thăng cấp xong, đứng ở sau lưng Yến Thanh, nghe nàng nói chuyện.
Kỳ thật, hấp thu linh khí, linh căn, ba ngàn đại đạo gì đó đối với Tịch Thần cũng rất là mới lạ.
Cho nên nàng nghe đến say mê, bừng tỉnh lại phát hiện bọn họ đều đang nhìn nàng.
“Ngươi thăng cấp xong rồi?” Yến Thanh kinh dị nhìn nàng hỏi, ánh mắt lại đánh giá từ trên xuống dưới.
Kì quái!
Rõ ràng chỉ mới thăng cấp, nhưng vì sao nàng lại không cảm nhận được một chút nào đâu.
Bà bà nói, người mới vừa thăng cấp, năng lượng sẽ không ổn định, thường xuyên dật tán đi ra ngoài, phải qua một hai hôm mới có thể ổn định lại.
Chẳng lẽ, Tịch Thần không có thăng cấp thành công?
Ai ngờ… Tịch Thần lại gật đầu.
Yến Thanh lần nữa kinh dị, nhịn không được bật thốt ra hỏi:
“Ngươi mới thăng cấp, vì sao năng lượng không có tiết ra bên ngoài?”
Tịch Thần khó hiểu nhìn nàng, hỏi:
“Năng lượng sao phải tiết ra ngoài, nếu như ngươi đã thăng cấp, chứng tỏ nó đã là của ngươi, tùy tiện ngươi khống chế.
Việc cần làm là thu phóng được tự nhiên!”
“…” Yến Thanh trầm mặc, không còn lời nào để phản bác.
Nhưng mà Tịch Thần nói làm cho nàng có một tia linh cảm.
Đúng vậy! Nếu năng lượng đã là của ngươi, thì ngươi phải khống chế được nó, không cho nó tùy tiện làm loạn.
Yến Thanh vỗ đầu, đạo lý đơn giản vậy, sao nàng bây giờ mới hiểu đâu?
Nhìn thấy Yến Thanh vỗ đầu, mọi người thật không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy buồn cười.
Tịch Thần lại liễm đi mi mắt.
Nàng cố ý nói như vậy, cũng là nhắc nhở Yến Thanh.
Nếu như Yến Thanh đủ thiên phú cùng trí tuệ, chắc chắn sẽ nắm giữ được loại năng lượng kia!
Lúc này, Tịch Thần mới rảnh đi quan sát hoàn cảnh nơi này, thật không ngờ bọn họ đã bất tri bất giác đi tới một hạp cốc.
Hai bên vách núi cheo leo dựng đứng, xông thẳng chọc trời, nhìn từ dưới đáy đi lên cơ hồ chỉ thấy được một tia ánh sáng len lỏi.
Chứng tỏ hạp cốc này sâu thẳm hun hút.
Hai bên đều là vách núi, gần nhất có vài lỗ hỗng chỉ bằng một bàn tay người trưởng thành, cũng không biết là tự nhiên mà có, hay nhân vi tạo thành.
Dù sao, bằng mắt thường nhìn vào trong đó chỉ thấy được tối om, có vẻ rất thấm người.
Xung quanh các lỗ hổng có rêu xanh bám xung quanh vách đá, ở trên phủ xuống vài cọng cỏ dại treo ngược, thình lình lấp đi lỗ hổng.
Mà không gian giữa hai vách núi cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho năm người song song đồng hành, dưới chân còn gồ ghề lồi lõm, đá tảng vất vãi lung tung.
Nếu như không nhìn kĩ mà di chuyển, khía cạnh sắc nhọn sẽ cắt qua da thịt.
Đoàn người cũng không biết hiện tại là thời gian nào, nhưng trực giác bọn họ không thể ở lâu nơi này, vì vậy mà thống nhất lên đường.
Hạp cốc không những sâu mà còn rất dài, góc độ chênh vênh nghiêng ngả.
Bọn họ mới đi không bao lâu, Hoa Y cũng không biết là đạp trúng cái gì, thất thanh kêu lên:
“A!”
“Ngươi sao vậy, Hoa Y?” Lăng Quang đi ở gần nhất, nhanh chóng đỡ được, lo lắng hỏi.
Hoa Y sắc mặt trắng nhợt, nhăn nhó khó coi.
“Tạm thời đỡ nàng qua tảng đá ngồi đi!” Doãn Nguyệt quan sát chung quanh, thấy có một tảng đá to trước mắt, liền đề nghị.
Thần sắc Lăng Quang hơi trầm, đỡ Hoa Y ngồi lên tảng đá.
Sau đó, bọn họ thấy được, đôi giày dưới chân Hoa Y bị cắt phá một lỗ lớn, máu tươi phún ra không ngừng, đổ xuống mặt đất, tản ra hương vị tanh tưởi.
Tê!
Mọi người không khỏi vì nàng hít một ngụm khí lạnh, bị thương nặng như vậy, rốt ruộc là bị cái gì cắt phải.
Trang phục của lính đánh thuê đều là đặc chế từ da của yêu thú, sức dẻo dai rất cao, tảng đá bình thường cũng không cắt được đâu.
“Hoa Y, ngươi thấy thế nào?” Lăng Quang một bên lấy ra băng vải giúp nàng băng bó, một bên hỏi han ân cần.
Hoa Y nắm chặt hai tay, cắn răng nói:
“Đoàn trưởng, ta cũng không biết là bị cái gì cắt phải, nhưng chỗ đó nóng rực, giống như bị cái gì thiêu đốt vậy, hơn nữa ta cảm nhận được máu trong người còn đang không ngừng xói mòn!”
Sắc mặt Lăng Quang chợt biến đổi, hắn không khỏi nhìn lại, phát hiện nơi mắt cá chân của Hoa Y, máu vẫn đang tuôn ra, lớp da xung quanh cũng sưng tấy, đỏ bừng lên.
Tê!
Mọi người không khỏi lần nữa hít một ngụm khí lạnh.
“Phải làm sao đây, đoàn trưởng?” Diệp Tu Nhai ra tiếng hỏi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Các ngươi đi quan sát xem có thứ gì kì lạ không, ta trước tiên cho nàng dùng đan dược cầm máu, chắc hẳn sẽ không sao?” Lăng Quang vừa nói, lấy ra một viên màu trắng đan dược cho Hoa Y ăn vào, sau đó băng bó cho nàng.
“Vâng!” Diệp Tu Nhai lĩnh mệnh, mang theo một chi tiểu đội đi chung quanh tra xét.
Ai biết, đan dược cầm máu vừa ăn vào, Hoa Y không những không cầm được máu, mà tốc độ máu chảy còn nhanh và nhiều hơn.
“Tại sao lại như vậy?” Lăng Quang tay chân lúng túng không thôi, thần sắc không khỏi nôn nóng.
Mà Hoa Y bởi vì chảy máu liên mục, sắc mặt đã trắng như tờ giấy, môi sắc cũng chuyển vì xanh tím.
“Không tốt! Nàng có khả năng đã trúng hỏa độc!” Yến Thanh kinh hô lên, ánh mắt khó tin nói.
“Hỏa độc? Ngươi nói là hỏa độc của Liệt Diệm Bò Cạp?” Sắc mặt Doãn Nguyệt cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều.
Liệt Diệm Bò Cạp là một yêu thú rất lợi hại, mang trong mình hỏa độc, chỉ cần bị nó cắn phải, thì cho dù là cầm máu đan cũng vô tác dụng.
Hỏa độc của nó tính cương liệt, không ngừng làm xói mòn máu mà còn thiêu đốt sinh mệnh.
“Ta cũng không chắc chắc là Liệt Diệm Bò Cạp hay không, nhưng mà Hoa Y nếu còn tiếp tục chảy máu, nàng chắc chắn không xong?” Yến Thanh ở bên hông cái túi không ngừng tìm kiếm, vội vàng nói.
“Có cách nào trị hỏa độc hay không?” Lăng Quang gấp gáp hỏi.
Yến Thanh còn đang tiếp tục tìm kiếm đồ vật, cho nên Doãn Nguyệt thay thế trả lời:
“Muốn chữa trị hỏa độc, chỉ có sử dụng Băng Hoàn đan, nhưng Băng Hoàn đan hiếm có lại giá trị xa xỉ, lính đánh thuê chúng ta không dễ dàng có được.
Mặt khác, nếu có Tịnh Hỏa thảo cũng có thể tạm thời áp chế, nhưng chúng ta hiện tại đi đâu tìm Tịnh Hỏa thảo? Còn một cách nữa, nhưng khá nguy hiểm, đó là lấy độc trị độc, lấy càng thêm độc vật đồ vật, đem hỏa độc đẩy lùi!”
Sắc mặt Lăng Quang xám như tro tàn, mà tình huống của Hoa Y càng thêm không xong, cánh môi đã phát run, trên mặt có những điểm mọng nước.
Đó là do bị hỏa độc thiêu đốt.
Doãn Nguyệt cũng gấp không thôi, nhưng mà nàng cũng không có mấy dạng đồ vật trên, tâm tình như ngồi trên chảo nóng.
“Các ngươi nói… Tịnh Hỏa thảo có phải là cái này?” Đúng lúc này, Tịch Thần lại lấy ra một cây dược thảo, toàn thân màu xanh bích, ở chính giữa ruột có một tia màu đỏ.
Nhưng cái này ở Thần Hành đại lục, không gọi Tịnh Hỏa, mà gọi Bích Diệp thảo!
Tịch Thần bởi vì chợt nhớ tới tác dụng của nó, mới