Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã hơn nửa ngày.
Lúc này, hạp cốc cũng tối xuống dưới, một màu đen bao trùm cả tòa hạp cốc, gió lạnh u u thổi tới, đánh vào vách tường, thông qua vài kẽ nứt rỗng “hú hú” truyền âm trở lại.
Không khí lạnh lẽo tiêu điều, mang theo hơi thở chết chóc, hàn ý chui vào sống lưng, làm cho người ta không tự giác được rùng mình.
Mắt thường đều nhìn không tới năm ngón tay, tất cả mọi người cả kinh, vội vã nhóm lửa lên, thắp sáng hạp cốc tối tăm như mực.
Bọn họ là lính đánh thuê, thường xuyên ở bên ngoài dã ngoại, đồ nghề dụng cụ coi như đầy đủ, động tác lại thành thục nhanh nhẹn.
Cho nên, hạp cốc chỉ tối một chút là đã có ánh sáng trở lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đói bụng, vội vã lôi ra lương khô, cứng ngắc mà gặm nhấm.
Một người thanh niên vừa nhai lương khô, ánh mắt phóng qua bên chỗ Tịch Thần, thấy nàng vẫn ngồi im như lão tăng nhập định, khó chịu nói:
“Rốt cuộc nàng đang làm cái gì đâu? Qua lâu như thế rồi, vì sao một chút động tĩnh cũng chưa thấy?”
Những người khác cũng nhìn nhau, biểu tình thập phần khó coi.
Nhìn thấy mọi người dường như lại không vui, Lăng Quang ho khan một tiếng, nhắc nhở:
“Chúng ta chịu khó đợi thêm một chút nữa đi! Dù sao cũng đã thấy được cửa ra vào, không vội nhất thời.
Hiện tại nếu đi ra ngoài nói không chừng còn sẽ gặp nguy hiểm, không bằng tá túc ở hạp cốc lại đêm nay đi, vừa lúc giải quyết mắt trận!”
Mọi người thấy hắn nói cũng có lý, vì vậy không ai phản bác thêm.
Đột nhiên.
Sau đó, có một người vội cả kinh la lớn, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
Bọn họ theo tiếng nhìn lại, đồng loạt kinh ngạc há to mồm.
Chỉ thấy Tịch Thần sử dụng hai tay ở không trung hư hoảng, theo đầu ngón tay b ắn ra có nhàn nhạt nhu quang ánh sáng, năm ngón tay vũ động, vầng sáng cũng đi theo vũ động, tạo thành những kí tự chi chít lấp lánh bên nhau.
Những kí tự kia chạy dọc xung quanh, bao vây lấy người của nàng, không ngừng xoay tròn.
Theo động tác của ngón tay càng lúc càng nhanh, những kí tự kia càng chạy càng nhanh, dường như nghe theo một quy luật nào đó, đổ dồn vào một chỗ.
Tất cả mọi người cũng phát hiện ra, bọn họ muốn nhìn rõ quỹ đạo của những kí tự kia, cũng là một điều khó khăn, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Ánh sáng càng ngày càng nùng liệt, tập trung về một chỗ, sau đó từ chỗ đó, dần dần hình thành một quyển sách.
Ánh sáng kia giống như là rất nhiều đom đóm tụ lại cùng một chỗ, thế nên cho dù ở chỗ Tịch Thần không được lửa trại chiếu tới.
Mọi người cũng có thể thông qua ánh sáng năng lượng nhìn thấy được biểu tình của nàng.
Ánh mắt nàng chăm chú mà nghiêm nghị, con ngươi sâu hun hút như một hắc động vô tận, trong ấy như cuồn cuộn cảm xúc, lại như chẳng có gì.
Hai tay hư hoảng vô chừng, tay áo tuột xuống lộ ra một đôi cánh tay ốm yếu, gầy guộc, không có mấy lượng thịt, thế nhưng động tác lại che giấu một loại vận luật nào đó, khiến người nhìn không thể dời mắt được.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nín thở, chăm chú nhìn.
Một màn này đối với bọn họ mà nói, giống như là cỏ cây khô cằn đột nhiên gặp được lâu năm hiếm thấy mưa lớn.
Nó giống như là cổ xưa thuật pháp, những kí tự kia mang hơi thở thần bí, chứa đựng một sức mạnh kì lạ.
Làm trỗi dậy khát khao trong lòng bọn họ.
Mặc dù bọn họ không biết nó là thứ gì, nhưng trong lòng không tự giác được mà kính nể.
Lại nói, Yến Thanh đứng gần Tịch Thần nhất, bởi vậy cảm thụ cũng rõ ràng nhất.
Giác quan của nàng mẫn cảm đối với các loại lực lượng dao động, bởi vậy nàng cảm nhận được, chạy dọc trong những kí tự kia, chảy xuôi một loại lực lượng mạnh mẽ, mỗi một phần tử trong chúng nó đều được tách ra, sắp xếp rõ ràng, liên hoàn một mạch, không bị gián đoạn hay bài xích.
Không những thế, lực lượng còn mang theo một loại nóng rực như lửa, làm cho nhiệt độ trong hạp cốc cũng bị kéo đi lên.
Yến Thanh híp mắt, suy nghĩ sâu xa, nàng tựa hồ từng nghe bà bà nói qua, ở bên ngoài thế giới không chỉ có tu luyện giả, mà còn có rất nhiều chức nghiệp khác, ví dụ như: luyện đan, luyện khí, thuần thú, luyện phù,…
Nhìn tình hình này, cực kì giống như là đang luyện phù, hay hoặc nói là vẽ bùa.
Nhưng mà, bùa này rốt cuộc có tác dụng gì?
Hơn nữa, nàng cũng phát hiện, tác phẩm của Tịch Thần vẽ ra cùng với bà bà nói lá bùa hình dáng, tựa hồ cũng không giống nhau.
Có vẻ như, quyển sách thứ này so với lá bùa, còn muốn cao cấp phức tạp hơn nhiều!
Yến Thanh hít sâu một hơi, ngăn chặn trong lòng ý nghĩ điên cuồng.
Nếu như Tịch Thần tu luyện đã lợi hại, mà ngay cả vẽ bùa cũng siêu nhiên, vậy nàng cũng quá nghịch thiên đi!
Có lẽ nào, Tịch Thần đến từ cổ xưa đại tộc?
Giống như bà bà vậy, thân phận to lớn?
Yến Thanh phức tạp nghĩ.
Nếu là như thế, nàng có nên hay không tiếp tục đi theo Tịch Thần?
Bản lĩnh nghịch thiên, thân phận thần bí, lại không rõ ràng mà xuất hiện trên đại lục này.
Người như thế, cũng chứng minh mang theo vô tận phiền toái cùng nguy hiểm!
Yến Thanh trong lòng rối bời, chỉ lo suy nghĩ tự thân, cũng không phát hiện, Tịch Thần đã hoàn thành bước cuối cùng, một cuốn màu đỏ quyển trục xuất hiện ở không trung.
Tịch Thần cũng ngước mắt lên, nhìn quyển trục, mỉm cười.
Nàng dường như lại học thêm được một kĩ năng vẽ quyển trục mới!
Cái này tạm thời gọi là hư không vẽ quyển trục đi!
Mặc dù lần đầu tiên vẽ ra tốn hơn nửa ngày, động tác cũng còn lọng cọng, nhưng phẩm chất tựa hồ cũng không tồi.
Đã tới nhị giai hỏa hệ quyển trục.
Tịch Thần sau đó quan sát con bò cạp này, hít một hơi thật sâu.
Muốn tiêu diệt mắt trận trong thú đan của bò cạp, cần quyển trục ít nhất từ tứ giai trở lên.
Không sao, đêm còn dài, nàng nhất định phải trong đêm nay vẽ ra được tứ giai quyển trục cho thuần thục, sau đó mới trực tiếp vẽ vào bên trong thú đan.
Nếu như có một tia sai sót, bò cạp ngộ thương chết đi, vậy mắt trận này cũng sẽ bị hủy.
Tới khi đó trận pháp vận hành chu kì mới, vậy những thứ trước kia làm cũng sẽ trở thành công cốc.
Muốn tìm được mắt trận sau đó, cũng sẽ khó khăn hơn.
Tịch Thần cất đi quyển trục, uống một bình dược tề hồi phục ma lực, sau đó tiếp tục hư không vẽ quyển trục.
Hư không vẽ, so với vẽ trên da ma thú, tiết kiệm được nguyên liệu, nhưng ma lực cũng tiêu hao gấp ba so với bình thường.
Nàng phải cẩn thận cùng nhanh chóng!
Mọi người của Thiết Huyết dong binh đoàn cũng đúng lúc phục hồi tinh thần lại, cảm thán một màn này quá mức kì lạ, bọn họ nhìn tới nhìn lui, vẫn không hiểu được Tịch Thần rốt cuộc là muốn làm gì.
Nhưng mà thông qua một màn thần bí này, những người vốn dĩ còn đối với Tịch Thần lòng mang nghi ngờ cũng bắt đầu im lặng, không có lại hối thúc hay phản đối.
Có lẽ, nàng thật sự có thể…
Tí tách! Tí tách.
Ban đêm, chỉ còn lại có ánh lửa bập bùng chiếu sáng sơn động, các thành viên trong đoàn đã dựa vào vách đá hoặc là dựa vào nhau nghỉ ngơi.
Yến Thanh ngồi xếp bằng ở bên cạnh đầu của bò cạp, nhắm mắt tu luyện, trên thân thể của nàng thỉnh thoảng nổi lên hồng quang, nhưng không có người phát hiện.
Bò cạp dường như có cảm ứng đến được cái gì, ánh mắt kinh hãi, bản năng co rút lại thân thể, im lặng giống như tảng đá.
Đáng lẽ ra nó có thể hấp thu năng lượng xung quanh tới hồi phục, nhưng Yến Thanh ma nữ này ngồi cạnh bên nhìn chằm chằm, nó chỉ có thể cẩn thận hấp thu từng chút một.
Đã qua gần nửa ngày, nó cũng mới chỉ hồi phục trở lại một phần tư thực lực, trong lòng càng hận đến đem một đám người độc chết, nhai vào trong bụng.
Yến Thanh làm sao không biết nó âm thầm có động tác nhỏ, nhưng cũng mặc kệ nó.
Nó làm cái gì, bất quá là hấp hối giãy dụa thôi, phiên không ra được sóng gió gì.
Trong hạp cốc yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng vang lên vài đạo âm thanh “phốc xuy”.
Mỗi lần như thế, nhiệt độ trong không gian tùy theo vặn vẹo một chút, giống như là xảy ra một vụ nổ nhỏ, có thể khống chế ở trong một phạm vi nhất định, không lan ra đến bên ngoài.
Yến Thanh mỗi lần như thế, thoáng nhìn qua Tịch Thần quần áo bất chỉnh, bị năng lượng đốt trọi, đầu tóc bù xù, trong lòng dâng lên nho nhỏ buồn cười, vui sướng khi người gặp họa.
Bà bà quả nhiên nói đúng, luyện phù sư cũng không có khả năng thành công một trăm phần trăm xác suất, thỉnh thoảng sẽ lọt vào phá hư, gây ra bạo liệt nho nhỏ.
Nàng quan sát đến, Tịch Thần liên tục đem phẩm chất phù nâng lên, đã đi qua hai cái cấp bậc, gây ra bốn lần phá hư.
Xác suất như vậy, cũng đã xem như nghịch thiên.
Nàng không biết người khác luyện phù như thế nào, nhưng bà bà nói qua, muốn luyện ra phù chú, cần có cũng đủ năng lượng đổ vào, bình tĩnh khống chế từng nét từng nét một, chỉ cần một hơi không cẩn thận, liền sẽ xảy ra phá hư.
Mà động tác của Tịch Thần, có thể nói là nước chảy mây trôi, chứng tỏ lực khống chế cực kì cường đại, hơn nữa tiếp xúc lâu năm với luyện phù, từng nét từng nét, không có một chút dư thừa, năng lượng một chút cũng không đi sai.
Bốn lần nổ mạnh phá hư kia, nàng có thể cảm giác được, là do năng lượng cung ứng quá nhiều, gây ra bạo trướng, thình lình đều là ở mấu chốt chuyển đổi phẩm cấp thời điểm.
Chỉ trải qua bốn lần thất bại mà Tịch Thần đã có thể vượt qua được hai phẩm cấp phù chú, Yến Thanh không thể không chậc lưỡi hít hà.
Trong lòng có chút không cân bằng, nhìn tuổi tác của Tịch Thần, có lẽ cùng nàng không sai biệt lắm.
Bà bà nói qua, ở luyện phù một môn này, muốn đạt tới nước chảy mây trôi, lô hỏa thuần thanh, không có bảy năm mười năm là không được.
Chẳng lẽ, Tịch Thần còn lúc nhỏ tuổi đã luyện phù?
Này cũng quá kinh thế hãi tục đi?
Yến Thanh cảm giác được chính mình đã chịu bạo kích!
Người so với người, thật đúng là không thể đi so sánh.
Lúc còn tuổi nhỏ, nàng đang làm gì đâu?
Yến Thanh bất tri bất giác nghĩ