Phương Hải Đông nói câu tổng kết sau cùng, “Liệt Dương và A Phù đều là cháu của anh, người nào giữ chức Chủ tịch thì đối với anh có gì khác đâu! A Mai, anh khuyên em nên nghĩ thoáng, con cháu tự có phúc của con cháu, không cần nhúng tay vào.
Em xem chuyện này thật phiền phức!”
Tần Liệt Dương thấy rõ ràng, sau khi Phương Hải Đông nói ra những lời đó, Phương Mai mới nãy vẫn còn đứng ngồi không yên vì lo lắng cho Phương Hải Đông trong chớp mắt ngẩn ra.
Đôi mắt mở tròn vo, miệng cũng khẽ mở, vẻ mặt đó phải nói là nhìn rất ngốc.
Mẹ của cậu luôn giữ kỹ hình tượng quý bà, từng giây từng phút đều yêu cầu bản thân phải luôn có dáng vẻ xinh đẹp ngăn nắp, lộ diện trong trạng thái tốt nhất, cho dù là ở nhà thì chỉ cần ra khỏi phòng ngủ, trên người lúc nào cũng mặc quần áo gặp khách, sợ có người đột nhiên tới nhà.
Mà hôm nay bị sự thật tàn khốc khiến cho bà không giữ nổi hình tượng.
Bất chấp tay Đường Đỉnh Hân đang giữ bà, bà đứng phắt dậy, không hề giữ hình tượng mà chỉ vào Phương Hải Đông nói, “Phương Hải Đông, anh lập lại lần nữa! Chuyện này với anh không quan hệ cái gì, rõ ràng đều do anh làm mà!”
Phương Mai lúc này rốt cuộc cũng trùng khớp với trí nhớ của Tần Liệt Dương khi còn nhỏ, ấn tượng đầu tiên của Phương Mai trong trí nhớ của hắn, là lúc bốn tuổi.
Khi đó Tần Phù vừa mới một tuổi, bởi vì muốn chăm sóc Tần Phù vừa muốn mở rộng sản xuất, hắn thì ở dưới quê cho ông bà nội chăm sóc.
Mùa đông năm đó ba hắn gọi điện thoại nói, có khách hàng mới đặt đơn hàng lớn, năm mới cũng phải tăng ca sản xuất, không thể về quê mừng năm mới được.
Ông bà nội hắn đều là người một lòng vì con nên tất nhiên đồng ý.
Nhưng ông cụ không gặp hai con trai đã một năm rồi, với lại Tần Liệt Dương cũng một năm rồi không gặp ba mẹ, ông nội hắn đã quyết định, “Chúng ta dẫn Dương Dương đi thăm chúng nó đi.”
Vì không muốn làm phiền hai con trai nên bọn họ đi mà không báo cho Tần Chấn Tần Dũng, ngồi xe lửa sơn xanh lá một ngày một đêm, ở nhà ga hỏi thăm cả buổi mới đưa được Tần Liệt Dương tới nhà xưởng.
Đó là lần đầu tiên hắn trông thấy mẹ hắn đang cầm loa điện hướng về phía đối diện chửi xối xả.
Người phụ nữ kia rất đẹp, mặc áo nhung màu đó, càng làm tôn lên làn da trắng của bà.
Bà chống eo, không biết hướng về phía nào mà chửi, “… Có bản lĩnh thì tự mình đi làm ăn đi, đừng có mỗi ngày nhìn người khác mà ghen tỵ, có tin bà mày tát một cái chết tươi không.
Mày…”
Hắn chỉ nghe được tới đây, sau đó chắc khó nghe quá nên bà nội của hắn đã bịt lỗ tai hắn lại.
Mẹ hắn chửi đúng nửa tiếng mới đừng lại, lúc này quay qua mới thấy ba người đứng ven đường liền tranh thủ chạy qua đón.
Khi ấy mẹ hắn còn rất xấu hổ, nhìn ông nội hắn mà nói, “Ba mẹ đừng giận, tụi con mới nhận một đơn hàng lớn, đối thủ nóng mắt, tối hôm qua thiếu chút nữa đã đốt được nhà kho của tụi con, con không chửi bọn nó thì trong lòng không chịu được.”
Lúc ấy hắn đứng giữa hai chân ông nội, tò mò quan sát mẹ ruột lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn cảm thấy mẹ hắn thật lợi hại, thật kiên cường.
Đáng tiếc hắn nhìn lâu như vậy, mẹ hắn nói chuyện rất lâu, còn ôm Tần Phù ra cho ông bà nội nhìn, chỉ nói với hắn một câu, “Liệt Dương đã lớn vậy rồi à.”
Không ôm hắn, không sờ đầu hắn.
Bà nội hắn nói, “Dương Dương nhà chúng ta rất ngoan, mẹ cháu thấy cháu nhưng không rảnh tay thôi.” Không sai, mẹ hắn bận ôm Tần Phù rồi, thật sự là một chút cũng không rời tay, bà nội nói để hắn ôm em trai một cái nhưng mẹ hắn không buông tay, cười nói, “Nó nặng lắm, để con ôm được rồi.”
Cho nên ấn tượng này tuyệt đối không tốt.
Tần Liệt Dương giống như ăn phải thứ mình ghét nhất, không nhịn được nhíu mày.
Bên kia, Phương Mai chống nạnh bắt đầu chỉ trích Phương Hải Đông, đương nhiên phong thái quý bà trải qua nhiều năm tôi luyện nên động tác của bà hôm nay nhìn đẹp hơn ở nhà xưởng năm đó, nhưng lại không bằng được năng lượng dồi dào năm đó.
Phương Mai chỉ vào Phương Hải Đông nói, “Cái gì gọi là tự nhiên mang tiếng còn không được lợi lộc gì, cái gì gọi là không dính dáng vào chuyện nhà chúng ta, cái gì gọi là người nào giữ chức Chủ tịch thì đối với anh có gì khác đâu, rõ ràng tất cả đều do anh làm, em làm gì nhận thức cọng hành bọn Lưu Thành, Tống Hoành Ly chứ toàn do anh nói, Tần Liệt Dương làm lãnh đạo xảy ra sai sót lớn như vậy, Hội đồng quản trị vốn có ý kiến với hắn, chắc chắn sẽ không để hắn tiếp tục làm, khi đó A Phù liền trở thành người thừa kế duy nhất, nhất định A Phù sẽ lên chức.
Em mới đồng ý đấy!”
So với Phương Mai thở hổn hển, Phương Hải Đông trầm ổn thong thả hơn nhiều, lão ngồi ở đó thậm chí còn uống miếng nước, “A Mai, ngồi xuống đi, em như vậy chỉ càng khiến người ta chê cười.
Chuyện này chẳng phải chưa tạo thành ảnh hưởng xấu gì lên Tần Liệt Dương có bản lĩnh sao, đã cứu lại rồi, không phải vừa nãy có nói, hiệu ứng quảng cáo rất tốt, doanh thu quý trước tăng lên 20%.
Em gấp làm gì, em là mẹ hắn còn là cổ đông, chú ý hình tượng chút đi.
Em nhìn lại bộ dạng của mình xem, còn tưởng mình đang ở dưới quê hơn ba mươi năm trước à!”
Lời này của lão có ý ám chỉ, muốn nói với Phương Mai chuyện này không có ảnh hưởng xấu, em làm mẹ thì em gánh sẽ không có chuyện gì, đừng làm ồn.
Không phải Phương Mai nghe không hiểu, bà sừng sờ một chút, nhìn anh bà.
Tần Liệt Dương vốn cho rằng ba hắn sẽ trực tiếp vạch trần bộ mặt mưu sát của Phương Hải Đông, nhưng tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra cảnh tượng trước mặt.
Hắn cũng là người thông minh, tất nhiên có thể nhìn ra ba hắn muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ của mẹ hắn và Phương Hải Đông.
Cho nên vào lúc này, mẹ hắn đã há miệng chất vấn, hắn đương nhiên sẽ không để cho bà có thời gian nghĩ lại, nói thẳng, “Phương đổng, có những lời không thể nói tùy tiện.
Nếu như chỉ cần không tạo thành ảnh hưởng xấu thì được coi là vô tội, vậy giết người không thành thì không phải chịu tội sao.
Từ khi Tần thị chúng ta thành lập tới nay luôn thưởng phạt phân minh, lần trước Tần Phù tiết lộ bí mật bản thảo ‘Gia Phù’, cho dù chỉ là một quyển tạp chí cũng bị trừng phạt thích đáng, QUEEN càng phải quan trọng hơn ‘Gia Phù’ gấp ngàn lần!”
Tần Liệt Dương nói một câu không chút lưu tình, “Phương đổng, trách nhiệm không phải muốn trốn tránh là được.
Ông nên nhớ, Lưu Thành và Tống Hoành Ly viết rõ ràng trên giấy là ông sai bọn họ làm giả vu oan QUEEN đấy.
Tôi thật sự không hiểu, tôi và A Phù là anh em ruột, cho dù chúng tôi bất hòa, anh em chúng tôi tranh giành tài sản là chuyện của nhà họ Tần, ông là người nhà họ Phương thì được lợi gì tham gia vào.
Chính ông đã nói, chúng tôi đều là cháu trai của ông, giúp ai đối với ông chẳng có gì khác tại sao ông cứ nhất định muốn A Phù giữ chức, Tần thị có thể nghe lời con mẹ ông đấy, ông tự nghĩ lại xem con trai là do ai nuôi.”
Đây là lần đầu tiên Tần Liệt Dương công bố chân tướng suy nghĩ hèn hạ của Phương Hải Đông trước mặt mọi người.
Bình thường người như vậy, nội tâm bọn họ không thể gặp ánh sáng, cũng không muốn gặp ánh sáng, nhưng ngoài mặt vô cùng tốt.
Bọn họ chỉ có thể gọi là đạo đức giả, một khi bị vạch trần đều thẹn quá hóa giận.
Hôm nay, tên đạo đức giả Phương Hải Đông tất nhiên cũng nổi giận! Lão đập bàn đứng dậy, nhìn Tần Liệt Dương nói, “Liệt Dương, tao biết mày vì chuyện điện thoại năm đó mà ghi thù tao.
Nhưng đức hạnh của mày như thế nào mày không tự biết à, mày hận mẹ mày, mày nghĩ mẹ mày tại sao không nuôi mày, tại sao khi đó mẹ mày