Phương Hải Đông bị cảnh sát đưa đi rất nhanh, trong phòng họp mọi người ngơ ngác nhìn nhau, các anh em được chứng kiến một cảnh bắt người khiến người ta nói không nên lời, anh em nhiều năm vậy mà lại có thể độc ác đến thế, rồi bị tống vào nhà tù, giết người chưa thành thì không đến mức tử hình nhưng lão đã hơn năm mươi tuổi, vào đó rồi còn ra được không cũng là vấn đề.
Chuyện thế này không ai có thể đi lên chúc mừng Tần Chấn đại nạn không chết, cũng không ai dám nói lời xin tội cho Phương Hải Đông, chờ cảnh sát đi rồi, từng người lại gần vỗ vai an ủi ông, khuyên ông đừng để trong lòng xong mới đi ra.
Đến khi trong phòng họp chỉ còn lại người của nhà họ Tần, Tần Dũng mới nói, “Anh, chuyện này anh nên nói cho em biết trước.”
Tần Chấn quơ tay nói, “Được rồi, là do Tần Liệt Dương điều tra được, dù sao cũng là anh em lâu năm, anh ta có làm nhiều chuyện mờ ám nhưng ai mà nghĩ anh ta có thể làm đến vậy? Anh cũng không ngờ.”
Tần Dũng không khỏi than thở một tiếng, “Năm đó…”
Bị Tần Chấn cắt ngang, “Người sẽ thay đổi.”
Đúng vậy, ngày xưa mọi người chỉ cần ăn no có thêm miếng thịt đã vui rồi, một chiếc áo sơmi mới đã đủ mừng rỡ, lúc bọn họ gặp nhau chỉ mang giày vải bố xuống đất làm việc, chỉ là người nhà quê.
Anh giúp tôi làm vài việc, tôi giúp anh một cây vải, khi đó mọi người đều cười vui rạng rỡ, không giống bây giờ, người càng giàu thì lại càng.
Tần Chấn và Tần Dũng đều là người có tuổi, không nhịn được suy nghĩ nhiều, trong lòng lại càng khó chịu.
Không phải vì người như Phương Hải Đông, mà vì những ngày bọn họ kề vai sát cánh cũng phấn đấu đi tới ngày hôm nay.
Hai vị cùng nhau xuống lầu, Tần Phù và Tần Phù tiễn Tần Chấn xong đi xem Phương Mai.
Sắc mặt bà rất tệ, cả người giống như chẳng còn tinh khí thần gì nữa, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, tất nhiên còn có chỗ nhân trung hơi bầm một chút, khiến bà thoạt nhìn có chút mắc cười, Đường Đỉnh Hân ngồi kế bên coi chừng bà.
Thấy hai anh em bước vào, Đường Đỉnh Hân nhẹ nhàng đi ra, nhỏ giọng nói, “Không thể nào vui nổi, cũng không nói chuyện, vừa nãy khỏe lên một chút lập tức đi tới phòng họp, đã nghe được mấy câu cuối cùng kia, cả người liền mơ hồ, nếu không phải em giữ được chắc ngã xuống đất rồi.
Đến giờ vẫn chưa hồi phục tinh thần.” Đường Đỉnh Hân suy đoán nói, “Em nghĩ mẹ vốn không hề biết gì về vụ tai nạn, có chút khó chấp nhận được.”
Cũng đúng, tuy Tần Phù đã sớm đề cập tới chuyện Phương Hải Đông có rắp tâm bất lương với Phương Mai, nhưng mẹ cậu không chịu tin.
Kết quả hôm nay nghe được tin lớn như vậy, sao có thể không bàng hoàng.
Trong ba người ở đây, Tần Phù với Phương Mai thân nhất, không nhịn được nói, “Mẹ không sao chứ, sao 120 còn chưa tới?”
“Tới lâu rồi nhưng mẹ nói mẹ không sao, kêu người ta đi rồi, cũng cùng lúc cảnh sát vào đó.” Đường Đỉnh Hân trả lời.
“Hay là đi khám thử xem, nhìn sắc mặt mẹ không tốt, đừng để tim có vấn đề.” Tần Phù lo lắng nói.
Tần Liệt Dương thì trái lại không có cảm giác gì, quan hệ của hắn và Phương Mai rất xa lạ, biểu hắn nói mấy lời quan tâm e là Phương Mai nghe xong cũng không chịu nổi.
Chưa kể đây cũng không phải lần đầu tiên hắn thấy Phương Mai như vậy, nhớ năm đó lần đầu tiên Phương Mai gặp lại hắn ở nhà Lê Dạ cũng vẻ mặt đó.
Chỉ là lúc đó ba của hắn không biết chuyện xảy ra giữa bọn họ, còn cho rằng Phương Mai thấy con trai nên kích động, chỉ có Tần Liệt Dương biết rõ là không phải.
Bà là sợ hãi.
Giống như bây giờ, bà ta đang nghĩ mà sợ thôi.
Hắn vỗ vai Tần Phù, “Vậy thì đi đi, tránh cho bị gì mà không biết.
Công ty đã có anh xử lý, chỗ ba đã có chú, cậu không cần lo.
Đúng rồi, cậu bị bắt nhất định mợ, Phương Vĩ và Phương Dương sẽ tới cầu xin, cậu còn là con trai duy nhất, tâm của chúng ta thường hay thiên vị nhà mẹ đẻ, đến lúc đó mềm lòng không biết sẽ nói gì.
Chuyện này đối với ba cũng đả kích rất lớn, vốn quan hệ của hai người đã rất tệ, nếu chuyện này xử lý không tốt e là sau này cũng khó giữ.”
Nghe hắn nói xong, Tần Phù lập tức khẩn trương, Tần Liệt Dương nói đúng.
Tuy bây giờ tức giận, nhưng để Phương Vĩ cầu xin, nói không chừng mẹ cậu lại nói giúp.
Đường Đỉnh Hân lườm Tần Liệt Dương, trong lòng biết rõ còn hỏi, “Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể không cho họ gặp mặt.”
Tần Phù nói, “Không cho gặp là không có khả năng, đằng nào cũng là cháu trai, nếu đuổi ra ngoài không cho vào, chỉ sợ chưa cần bọn họ cầu xin thì mẹ cậu đã hướng về bọn họ rồi.” Đúng là Tần Phù hiểu mẹ của mình, bà thật sự rất thích Phương Vĩ, tất nhiên thích nhất là Phương Dương.
“Đến bệnh viện tư đi.
Không phải nhà họ Chương mở bệnh viện tư sao? Cậu và con trai nhà họ quan hệ tốt, nhờ người ta làm giả giấy khám bệnh, nói lần này mẹ bị kích thích quá độ nên tái phát bệnh tim, cần nằm viện điều trị.” Tần Liệt Dương nghĩ kế.
Đường Đỉnh Hân cũng biết rõ nhưng vẫn nói tiếp, “Bệnh viện tư lại càng không thể cấm thăm bệnh, vô ích thôi.”
Tần Liệt Dương nhìn Tần Phù có vẻ mặt giống mình, nói ra, “Bởi vì bệnh tình nghiêm trọng, kỹ thuật trong nước không đủ để tiến hành điều trị, nên cần ra nước ngoài chữa bệnh, tham khảo địa điểm với bác sĩ, chọn một nơi là được.
Chờ tuyên án xong thì trở về.
Ai cũng không nói thì không ai biết được mẹ đi đâu, chưa kể bọn họ có muốn khai thông quan hệ vì Phương Hải Đông, coi như phái người đi tìm cũng không đi được, chỉ một mình Phương Dương hay Phương Vĩ cũng không làm được gì.”
Biện pháp này của Tần Liệt Dương đúng là rút củi dưới đáy nồi, người không gặp được thì các người làm sao mà cầu xin, quả nhiên là biện pháp tốt.
Tất nhiên Tần Liệt Dương cũng có lòng riêng, một là quan hệ giữa hắn và Phương Mai đã đóng băng, cho nên không gặp bà càng tốt, hai là gần đây hắn muốn khiến ba hắn phải đồng ý chuyện của Lê Dạ, Phương Mai ở đây chẳng có lợi ích gì, không có mặt bà thì dễ xử lý hơn.
Đường Đỉnh Hân tất nhiên không có ý kiến, Tần Phù có chút do dự, “Mẹ không biết tiếng Anh, ở nước ngoài cô đơn lắm.” Nhưng khi cậu nhìn hai người kia, bọn họ không hề có vẻ muốn đổi ý.
Cũng đúng, mấy năm nay mẹ cậu đối xử với anh hai thế nào chứ, không phải cậu không biết.
Còn bên Đường Đỉnh Hân, lần đó té lầu cũng đủ hiểu.
Cậu cũng không phải ngốc, thông qua cuộc đối thoại vừa nãy của vợ cậu và anh hai đề nghị để mẹ cậu ra nước ngoài, thật ra cậu cũng hiểu, chẳng qua là bọn họ không muốn thấy mẹ cậu thôi.
Cậu không thể trách hai người, nhưng muốn buông tay để mẹ cậu ra nước ngoài thì cậu lại không nỡ, suy nghĩ một hồi cậu nói, “Như vầy đi, dù sao em ở lại cũng không giúp được gì, chuyện của cậu cũng xử lý xong rồi, phòng PR không cần em cũng được.
Ngoài ra, chỗ công ty ảnh thị có Đường Đỉnh Hân giải quyết, em đi theo mẹ.
Để mẹ một mình em không yên tâm.”
Tần Liệt Dương nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, lúc này loại trừ được Phương Hải Đông, quan hệ của bọn họ vừa cải thiện, thời điểm này là cơ hội tốt để cậu tiến thêm một bước vào công ty, cậu lại muốn ra nước ngoài với Phương Mai? Tần Phù biết ý của Tần Liệt Dương, nói một câu, “Bà là mẹ của em.”
Đúng, là mẹ của cậu.
Nếu là trước kia, tám phần Tần Liệt Dương sẽ nghĩ, người mẹ kia thà rằng vứt bỏ mình nhưng vẫn ôm chặt Tần Phù, là người mẹ hận không thể giết chết mình để Tần Phù leo lên chức Chủ tịch.
Nhưng hôm nay, có lẽ Phương Hải Đông nhất định phải ở tù, Phương Mai cũng đã nhận trừng phạt, trong lòng hắn tốt hơn nhiều.
Thậm chí Tần Liệt Dương còn vỗ vai Tần Phù, “Em trai tốt!”
Nói xong, Tần Phù và Đường Đỉnh Hân đưa Phương Mai đi bệnh viện, nửa chừng thì Tần Liệt Dương chợt nghe Phương Mai nói, “Mẹ không có bệnh, mẹ muốn về nhà.
Có phải ba con không cần mẹ nữa, muốn tống mẹ vào bệnh viện?” Tần Phù tận tình khuyên giải bà, Tần Liệt Dương nghĩ, thì ra cũng có lúc bà sợ bị vứt bỏ.
Mọi chuyện cơ bản coi như xong, nhưng kết thúc rồi vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm.
Ví dụ như kiện cáo Báo Đô Thị, còn có Tống Hoành Ly.
Kiện Báo Đô Thị là nhất định phải làm, còn về phần Tống Hoành Ly, Tần Liệt Dương đã đồng ý với lão ta không truy cứu, nhưng khi mọi chuyện đổ vỡ thì cho dù hắn không truy cứu,