Tần Liệt Dương trở về Bắc Kinh thì công việc nhiều hơn.
Đầu tiên bên Lã Bình và Phương Vĩ, bởi vì Đường Đỉnh Hân thật sự quá bưu hãn, cho nên dù biết rõ Tần Chấn đã trở về cũng không dám đến lần nữa.
Nghe Tần Phù nói, Phương Vĩ còn gọi điện thoại cho Phương Mai, có lẽ là cảm thấy cô của gã vào thời điểm này còn hữu dụng, muốn nhờ Phương Mai khuyên nhủ.
Tần Phù nói mẹ cậu khi đó còn rất tức giận, nghe xong trực tiếp vỗ đùi khen hay, còn nói với Phương Vĩ, “Bỏ rất tốt, cô thấy anh cô chính là bị mẹ cháu làm hư đó, trước kia làm người tốt biết bao nhiêu, bây giờ tâm địa thật xấu xa.”
Lúc Phương Vĩ gọi điện thoại, hiển nhiên là mở loa ngoài, Lã Bình ở bên cạnh nghe thấy thì tức giận, trực tiếp cầm điện thoại lên cãi nhau với Phương Mai.
Lã Bình nói nhà họ Phương gia các người cá mè một lứa, Phương Hải Đông mưu hại em rễ thì có làm sao, ít nhất là không có quan hệ máu mủ, Phương Mai còn ném con trai lớn của mình vào khu vực bọn cướp thì sao hả, còn là con ruột đó.
Phương Mai cực kỳ tức giận, lời qua tiếng lại với ả, thật sự là trong chuyện này bản thân Phương Mai đuối lý, dứt khoát cúp điện thoại, nói cho Tần Phù không tiếp điện thoại người nhà họ Phương nữa.
Ngoài ra, Tần Phù còn thừa dịp khuyên bà, chuyện này chỉ sợ ngày càng lộn xộn, kéo dài thời gian trở về để tránh cho Lã Bình mỗi ngày tìm tới cửa.
Phương Mai nghe xong thấy có lý, trước kia bà xã giao với Lã Bình chỉ vì anh của bà, bây giờ càng không muốn thấy ả, liền đồng ý.
Nhưng ai mà ngờ Lã Bình dây dưa tròn hai năm.
Nghĩ cũng đúng, tuy rằng chuyển nhượng hơn phân nửa công ty cổ phần, nhưng gia tài ở chỗ này, Tần Chấn cũng không cần, nhà cửa đồ cổ đồ trang sức xa xỉ phẩm, những thứ này giá trị rất cao.
Nếu món nợ tám triệu đồng trở thành sự thật, vậy thì số tài sản này thành không còn rồi.
Hai năm này Phương Dương ngày càng đi lại gần hơn với Tần Dũng, gặp mặt mấy người Tần Liệt Dương cũng nhiều hơn.
Nghe anh nói, Lã Bình bắt đầu đi tìm anh, về sau phát hiện anh không thèm để ý đến ả mới không tìm tới nữa, chỉ là nhắn lại mọi người không cho ả sống dễ chịu, ả cũng không cho ai sống dễ chịu.
Về phần nhà Phương Bình, Lã Bình có tới lôi kéo hay không thì không ai biết, lần này Trương Ngọc Văn bị mẹ gã lôi về quê chỉ sợ sau này không còn cơ hội quay về Bắc Kinh rồi.
Trước khi đi Trương Ngọc Văn còn cố vớt vát, “Con trai ở Bắc Kinh, con phải đi thăm nó.” Dì cả trả lời gã, “Không có con nó sống càng tốt.”
Hai năm sau, luật sư đưa đơn ly hôn lên tòa như cũ.
Mọi người nhà họ Tần không có hứng thú nên không ra tòa.
Chỉ có Phương Dương đi, sau khi anh về cảm thấy ba mình quá ác, vậy mà thật sự lấy ra giấy nợ tám triệu đồng, sau khi trả hết nợ thì chia đều tài sản, hai người mỗi người một căn nhà thêm tiền mặt hơn một trăm ngàn, còn lại trả nợ.
Lã Bình khóc như chó, Phương Vĩ cũng mặc kệ, nhưng tiền là Phương Hải Đông kiếm được, nợ nần cũng là Phương Hải Đông thiếu, số tiền nợ tám triệu đồng cũng không phải là Phương Hải Đông vào tù mới xuất hiện, mà là sớm có rồi.
Chỉ có thể nói, Phương Hải Đông sớm đã đề phòng Lã Bình mà thôi.
Lại thêm một năm, Phương Hải Đông ra tù.
Khi đó Tần Dũng không thay đổi được Tần lộ, đành đồng ý hôn sự của cô với Phương Dương.
Có điều yêu cầu, không làm thông gia với Phương Hải Đông, hai vợ chồng có thể sống cùng với ông, cũng có thể sống cùng Phương Hải Đông, song phương không gặp mặt.
Đây là kết quả sau khi trưng cầu ý kiến của Tần Chấn.
Phương Hải Đông vốn là có ý kiến, nhưng rất nhanh lão không còn thời gian rảnh nữa, bởi vì người anh em tốt năm đó, chính là chủ tờ giấy nợ tám triệu của lão, bản thân không thể quay vòng vốn, thật sự đòi ông thực hiện trả nợ.
Lúc này phải nói là cả ngày săn nhạn bị nhạn mổ mù mắt, Phương Hải Đông không thể chứng minh số nợ tám triệu đồng kia là dựng nên.
Khi Tần Chấn nghe nói chuyện này chỉ nói một câu, đáng đời.
Ông chẳng có thời gian để phản ứng chuyện như vậy, hiện giờ Tần Chấn bận phân thân ba chỗ.
Năm đó sau khi đón Tam Đại Gia và chú Lục về, Tần Chấn chung sống với bọn họ không tệ lắm, sau khi kiểm tra sức khỏe hoàn tất, sức khỏe chú Lục ngược lại không phải vấn đề lớn, cẩn thận điều trị là được.
Bệnh đãng trí người già của Tam Đại Gia cũng không nghiêm trọng, nhưng sợ về sau bệnh tình nặng thêm.
Chú Lục rất lo lắng.
Tam Đại Gia nghĩ thoáng, không cảm thấy như vầy có gì không tốt.
Người chính là như vậy, sẽ có sinh lão bệnh tử, cả đời này của ông đã buôn bán lời nhiều như vậy, nếu không nhờ chú Lục đưa ông ra khỏi căn phòng đó, chỉ sợ phần mộ của ông đã xanh cỏ rồi.
Còn có cái gì không bỏ xuống được.
Chú Lục rất mất hứng, còn ồn ào đòi chia tay, nói là Tam Đại Gia không thèm để ý lão, không nghĩ tới lão.
Nếu Tam Đại Gia quên hết, về sau lão làm sao bây giờ.
Tam Đại Gia không có cách nào, chỉ có thể xuống nước dỗ dành rất lâu, cuối cùng hai người vẫn quyết định về quê.
Chỉ là xui xẻo, đất trong thôn đều bị trưng thu rồi, bọn họ phải kiếm chỗ xa hơn thuê phòng, trở lại cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, hàng năm còn gửi cho mấy người Tần Chấn vài thứ lương thực họ trồng, không biết vì sao, bệnh của Tam Đại Gia không nặng thêm.
Tần Chấn cũng rất thích cuộc sống như này, cho nên một năm cũng đi về một hai lần, chân ông không đi được, rút cuộc không làm được việc nhà nông, liền ngồi tại chỗ nhìn ruộng nương, nhìn máy móc chạy ầm ĩ, nhìn xem dáng vẻ mùa thu hoạch hiện đại hoá, người trong nhà đều ra phụ, có lần Lê Dạ còn đi chung, theo Tần Chấn ngồi kế bờ ruộng, nghe Tần Chấn nói cả buổi về công việc trong thôn lúc còn trẻ.
Hình như bắt đầu từ lần đó, Lê Dạ không còn sợ Tần Chấn nữa.
Anh cảm thấy Tần Chấn có chút giống ba của anh, đều là người không cam lòng cứ tiếp tục cuộc sống nghèo khổ như vậy, mới một lòng một dạ nghĩ cách phấn đấu.
Nghĩ như vậy, Lê Dạ còn cảm thấy có chút thân thiết.
Vừa bay bên này vừa bay bên kia, thực hiện lời nói năm đó với Tần Liệt Dương, dẫn theo Phương Mai đến Tam Á sống.
Phương Mai ở nước ngoài nửa năm mới về.
Trái lại rất ít xuất hiện trong nhà ở Bắc Kinh.
Mùa đông ở Tam Á, mùa hè đi Đại Liên, cuộc sống trôi qua ung dung tự tại.
Chỉ có một chuyện khiến bà rất bất mãn, Đường Đỉnh Hân ba năm hai đứa, con trai lớn Đậu Đậu, con gái nhỏ Bao Bao, bà hầu như không ôm được ―― Đương nhiên, ban đầu là bà khinh thường Đường Đỉnh Hân, nhưng ai bảo hai đứa con này nhất là con gái nhỏ Bao Bao lại rất giống bộ dạng đáng yêu lúc còn nhỏ của Tần Phù, về sau bà thật sự muốn hòa hảo với Đường Đỉnh Hân, đáng tiếc quá muộn.
Đường Đỉnh Hân là vào mùa xuân năm thứ hai sinh con.
Có lẽ do cô một mực muốn đi con đường của nữ cường nhân, coi như ở giữa trải qua nhiều khó khăn trắc trở như vậy, thời gian mang thai lúc đầu cũng không thuận lợi, cũng sinh được nhóc con mập mạp tròn tám cân.
Đứa nhóc đẻ ra mập mạp trắng trẻo mềm mại, hơn nữa tổng hợp ưu điểm của ba mẹ, lớn lên đặc biệt đáng yêu.
Đừng nói Tần Phù cùng Lê Dạ yêu thích muốn chết, ngay cả Tần Liệt Dương và Tần Chấn cũng thích cực kỳ.
Cách thể hiện sự yêu thích của Tần Chấn đặc biệt đơn giản, buổi sáng ôm ra, buổi trưa ngủ ôm ngủ, ôm đến tối, gần như không rời mắt.
Về phần Tần Liệt Dương, ngược lại là thu liễm chút, rất yêu thích nói, “Thằng nhóc này lớn lên giống anh!”
Ai mà giống anh, xã hội đen!
Cũng không biết Đường Đỉnh Hân trong lòng khinh bỉ bao nhiêu lần, ngay cả Lê Dạ cũng chê cười hắn, “Giống em liền hỏng mất.”
Nhưng Tần Liệt Dương vẫn cảm thấy thằng nhóc này rất giống hắn.
Thẳng đến Đậu Đậu hai tuổi mới bày tỏ rõ ràng ý tứ của mình, lúc này mới bắt đầu tự mình phản kháng.
Cậu nhóc muốn làm một kiện tướng thể thao lượng vận động đặc biệt lớn, bình thường sẽ chạy nhảy khắp nơi trong phòng khách, chờ mệt rồi sẽ không chút do dự chạy đến chỗ ghế sofa, sau đó bám lấy ống quần của Tần Liệt Dương, cũng mặc kệ cái quần của hắn mặc có chắc hay không, bắt đầu bò lên, mãi đến khi cậu nhóc ngồi hoặc đứng an ổn trong lòng Tần Liệt Dương, lúc này mới xem như thoải mái.
Sau ngày hôm nay, Đậu Đậu đã thực hiện bước đi lịch sử của mình, lúc trước Tần Liệt Dương từng nói cậu nhóc lớn lên giống mình, Đậu Đậu ngồi ở trên đùi hắn tuyên bố, “Đại Đại, con một chút cũng không giống chú, con trắng trắng tròn tròn đó nha, mẹ nói con siêu cấp đáng yêu, con lớn lên giống Nhị Đại Đại á.”
Nhị Đại Đại này tất nhiên là Lê Dạ, tuy rằng anh lớn hơn Tần Liệt Dương ba tuổi.
Trong nhóm những người lớn, Phương Mai ít khi có mặt, Tần Chấn chỉ có thể nhìn, Đường Đỉnh Hân tuy rằng muốn làm mẹ hiền nhưng cá tính quá mạnh mẽ, Tần Phù ngược lại là cá tính không mạnh, nhưng gần đây công ty ảnh ăn nên làm ra, mỗi ngày đều rất bận rộn, Tần Liệt Dương cũng nguyện ý chơi với cậu nhóc, nhưng không biết sao bề ngoài của hắn thật sự không phù hợp thẩm mỹ của Đậu Đậu, cho nên Lê Dạ vừa ôn nhu vừa săn sóc lại hay làm đồ ăn ngon cho cậu nhóc, hay kể chuyện cho cậu nghe còn không nổi giận, biết làm các loại đồ chơi, đã trở thành người Đậu Đậu thích nhất.
Cậu nhóc quanh năm tự xưng là con của Lê Dạ.
Điều này quả thực làm cho người nhà họ Tần bất đắc dĩ cực kỳ, Tần Chấn còn thử hỏi Lê Dạ và Tần Liệt Dương, Đậu Đậu đáng yêu như vậy, có muốn tìm người thay thế đứa bé hay không, hai người bọn họ vẫn từ chối như cũ.
Chắc là quá mức kiên định, hoặc là Tần Chấn cũng biết rất nhiều chuyện không thể nghịch chuyển, ví dụ như Phương Mai vẫn thiên vị Tần Phù như trước, Phương Hải Đông vẫn không cảm giác mình làm sai, nói chung con người thường rất cố chấp, bất kể là tốt hay xấu, rốt cuộc ông không đề cập chuyện này nữa, chỉ là có kế hoạch để cho Tần Liệt Dương và Lê Dạ tiếp xúc hai