Theo như Ninh Trạch Huy thấy, hôm sau vẫn đúng tám giờ Tần Liệt Dương đến công ty, cảm giác mệt mỏi so với ngày hôm qua lại tăng thêm, chân mày cũng nhíu chặt hơn, có vẻ đang rất khó chịu.
Vừa vào phòng làm việc, Ninh Trạch Huy lập tức hỏi hắn, “Tối qua lại không ngủ được?”
“Không ngủ.” Tần Liệt Dương phải thừa nhận, Lê Dạ có ảnh hưởng thật lớn tới hắn, hắn chỉ cần vừa nhắm mắt, liền thấy dáng vẻ nói không nên lời của Lê Dạ, còn có dáng vẻ của anh tối qua khi anh nói anh cũng vậy, thiếu niên nhỏ tuổi trắng trẻo mãnh khảnh và Lê Dạ ba mươi tuổi ốm yếu nằm trên giường bệnh, hai hình ảnh chồng lên nhau, quấy rầy khiến hắn cả đêm không phút nào yên bình.
Ninh Trạch Huy hỏi thử: “Lê Dạ?”
Mặc dù đó là đáp án hắn không muốn thừa nhận nhất nhưng Tần Liệt Dương vẫn gật đầu: “Trong đầu toàn là anh ta, khi thì thấy ảnh đáng trách, khi thì thấy ảnh đáng thương, không thể phân rõ.
Sắp điên rồi.” Hắn chợt nhớ tới cái gì, sau đó nói: “Đúng rồi, không phải lần trước cậu có nhắc đến một bác sĩ tâm lý rất giỏi từ nước ngoài trở về sao, đã về chưa? Giúp tôi đặt hẹn đi.”
Tần Phù tấn công hắn nhưng ba hắn vẫn bảo vệ nó, loại trạng thái này bảo hắn làm sao để chịu đựng? Hắn muốn tĩnh lặng một chút, dạo gần đây hắn hay mất kiềm chế.
Tần Liệt Dương vẫn luôn bài xích bác sĩ tâm lý, Ninh Trạch Huy có thể đoán được nguyên nhân, Tần Liệt Dương không phải người có thể đem vết thương của mình phơi bày trước mặt người khác, cho dù có giúp hắn chữa thương đi nữa.
Hắn là người có chuyện gì đi nữa cũng chỉ để trong lòng, tâm sự nặng nề, lòng trả thù mạnh mẽ.
Điều này chính Tần Liệt Dương cũng thừa nhận.
Tuy lần trước Tần Liệt Dương đã đồng ý bác sĩ mà gã giới thiệu, nhưng gã cũng hiểu vấn đề là hắn có đi hay không, ai ngờ Tần Liệt Dương lại chủ động? Đủ thấy gần đây tình trạng của hắn tệ thế nào.
Ninh Trạch Huy lập tức trả lời: “Nghe nói cuối tháng trở về, cũng sắp rồi, để tôi lập tức liên hệ, sắp xếp thời gian cụ thể.”
“Không cần gấp.” Tần Liệt Dương cản gã lại, “Chút nữa Tần Phù đến.”
“Ai?” Ninh Trạch Huy không thể tin hỏi, “Tần Phù, không phải mới đuổi được nó đi sao? Thẻ vào cửa cũng thu rồi, nó tới làm gì?” Não gã lập tức chạy nhanh hơn, “Phương Mai chuyển cổ phần công ty cho nó?” Phương Mai không nên làm chuyện như thế này.
Dù bà có thiên vị thế nào đi nữa thì nhà họ Tần còn cần mặt mũi, chưa kể Tần Chấn còn sống ở đó, chia của cái khỉ gì chứ?
“Hôm qua tôi không chừa mặt mũi cho Đường Đỉnh Hân, trực tiếp bỏ đi, chắc hẳn là ba nghĩ tôi không đủ chững chạc,” Tần Liệt Dương xoa xoa chân mày, cảm thấy mệt mỏi, thật ra hắn biết ba hắn muốn cái gì, chỉ là có đôi khi biết không có nghĩa là chấp nhận.
Hắn muốn bình định Tần thị nhưng không muốn làm một chủ tịch hoàn mỹ trong mắt người khác, tính cách của hắn đã khắc vào cốt tủy, ai cũng không thay đổi được.
Hắn giải thích với Ninh Trạch Huy: “Dạo trước Tần Phù có đầu tư vào một phim chiếu mạng tên là ‘Liệt hỏa tình thiên’, rating cũng rất tốt, nghe nói lợi nhuận tương đối cao.
Ba tôi đồng ý giúp nó mở công ty ảnh thị, chuyên đầu tư phim ảnh.”
Chân mày Ninh Trạch Huy nhăn càng chặt: “Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người giúp nó một cách thỏa đáng.
Chỉ là, ông chủ có ý gì? Tần Phù phạm vào lỗi lớn như vậy, mới nhốt trong nhà một tuần đã thả ra, lại còn cấp vốn cho nó mở công ty, cái này không phải là đánh thẳng vào mặt chúng ta sao?”
Đâu chỉ là đánh vào mặt, mà còn đánh rất vang dội.
Tần Liệt Dương chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt nghênh ngang của Tần Phù tiến vào công ty, và phản ứng của mọi người ―― Sợ thành viên Hội đồng quản trị bên kia lại có người nhân cơ hội đục nước béo cò.
Có điều loại chuyện thế này không phải hắn chưa gặp qua, khó hơn cũng đã trãi qua, hắn cũng không thèm quan tâm chuyện nhỏ này.
Tần Liệt Dương nói: “Nó chỉ là một thằng ngu, có cho nó thêm cũng vô dụng, quan sát cho kỹ là được.”
Quả nhiên, chờ tới chín giờ bắt đầu giờ làm, Tần Phù siêu cấp phô trương đến công ty.
Cậu không đi thang máy chuyên dụng mà dùng thang máy nhân viên, dọc theo đường đi thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt, không bao lâu sau, tin tức nhị thiếu trở về đã lan khắp công ty.
Khi cậu tới tầng làm việc của Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương đã nghe được tin đồn.
Tần Phù nhìn hắn nói: “Anh, không ngờ chứ, em trở lại nhanh như vậy!”
Bộ dạng y như Hồ Hán Tam này không cần nói cũng biết có bao nhiêu đắc ý, nhưng chút định lực ấy Tần Liệt Dương vẫn có, căn bản chỉ cần mặc kệ nó thôi, trực tiếp ném cho cậu một tập tài liệu, “Đều đã giúp em chuẩn bị xong hết, ba nói tiền ký quỹ thành lập công ty là ba mươi triệu, đã chuyển vào tên em, phòng làm việc của em ở tầng mười hai, dành cho em nguyên tầng, tùy em bố trí bày biện và lắp đặt thiết bị.
Xong rồi, anh còn chuyện phải làm, em ra ngoài đi.”
Sau khi nghe Tần Liệt Dương nói nguyên một tràng, Tần Phù quên cả phản kích, cầm tài liệu lên nhìn xong lập tức hỏi: “Người đâu? Không xếp người nào cho em là sao?”
Tần Liệt Dương tỏ vẻ chân thành: “Đang giữa năm, là lúc bận rộn nhất, thật sự không rút ra được người nào, hơn nữa công ty cũng không có ai am hiểu về phim ảnh, có cho em cũng chỉ vô dụng.
Dù sao anh cũng đưa tiền cho em rồi, em tự mình tuyển không phải càng hợp ý sao? Yên tâm đi, em có quyền tự chủ tuyệt đối, tầng mười hai là thiên hạ của em.”
Này có khác gì ông già đâu? Tần Phù tức khắc nhíu mày nhăn mặt, lần trước dòng mỹ phẩm tầm trung kia đã đi vào khuôn khổ, cậu cũng không có kinh nghiệm điều hành, bây giờ Tần Liệt Dương cho tiền cho địa điểm nhưng không cho người, cái này còn không phải muốn xem cậu làm trò hề sao? Tần Phù đang muốn chất vấn, lại nhìn Tần Liệt Dương đang cười như không cười, bộ dạng như khẳng định cậu sẽ không làm nên chuyện, muốn chế giễu cậu, khiến cậu nghĩ lại.
Lỡ như người hắn xếp vào là gián điệp, cậu lại khó làm việc, như hiện giờ nếu cậu làm ra thành tích thì chính là thành tích của mình.
Suy nghĩ kỹ lại, ha ha cười một tiếng: “Vậy thì cám ơn anh đã rộng rãi, anh thật hào phóng!” Ba chữ cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Đáng tiếc Tần Liệt Dương sớm đã là người thấy biến không đổi, ngồi trên ghế chủ tịch của mình khí định thần nhàn trả lời: “Đối với em, anh luôn luôn rất hào phóng, không cần cảm ơn.”
Tần Phù tức muốn ói máu, nhưng cũng không thể đứng chửi ở đây, vậy có khác nào cậu từ có lý biến thành vô lý, đẩy cửa đi luôn.
Chờ Tần Phù đi xa, Ninh Trạch Huy mới nói: “Nó có thể nhịn được cục tức này sao?”
Tần Liệt Dương thật sự là tri kỷ của Tần Phù: “Không thể đâu.
Cho nên nó nhất định sẽ đi nói với ba tôi, nói tôi bắt nạt nó.
Có điều nó là người luôn tự cho mình cao, luôn nghĩ rằng chỉ tại nó sinh sau đẻ muộn nên mới thua thiệt, nó sẽ nói cho ba tôi biết, rằng nó có thể thu xếp rất tốt, làm tốt công ty này.”
Tần Liệt Dương cười lớn: “Để thiên tài chơi đùa đi! Nó muốn cái gì thì nhất định phải phục vụ chu đáo!”
Ninh Trạch Huy lập tức đồng ý, thấy Tần Liệt Dương đang mệt, căn dặn hắn nghỉ ngơi nửa tiếng rồi tự lui ra ngoài.
Ai ngờ mới ra cửa, chuông điện thoại di động reng, Ninh Trạch Huy cúi đầu nhìn, hay thật, không phải chính là Trác Á Minh hôm qua mới cự tuyệt gã sao? Hắn xoay người đi vào phòng làm việc riêng, đóng cửa xong mới bắt máy, sau đó ra vẻ đặc biệt nói với điện thoại: “Woa, ai đó, gọi điện thoại cho tôi