Tốc độ tiến hành bộ phim mới của Tần Phù khá nhanh, có những loại kịch bản không cần viết cũng có thể quay phim.
Tần Liệt Dương sẵn tiện kiểm tra nhân viên công ty của Tần Phù, cùng với Khải Thụy Tân Truyền Thông nhà sản xuất của ‘Liệt hỏa tình thiên’ hoàn toàn là một, từ đó hắn có thể suy ra, cái gọi là đội ngũ chế tác hoành tráng chẳng qua là làm màu cho Tần Chấn xem mà thôi, ‘Liệt hỏa tình thiên’ hết tám phần chính là do Tần Phù đầu tư, là nước cờ đầu để thuyết phục ông già xì tiền ra.
Phương Mai vì muốn giúp Tần Phù có thể diện trước mặt Tần Chấn, thật đúng là không tiếc tiền vốn.
Thật sự thì biểu hiện vừa qua của Tần Phù cũng không tệ.
Gần đây hành vi của hai cậu chủ nhà họ Tần hoàn toàn đảo ngược, người vốn là ma đầu cuồng tăng ca tuy rằng vẫn đi làm sớm hơn một giờ như cũ, nhưng lại tan làm đúng giờ hệt như mọi người, mà người không bình thường là nhị thiếu Tần Phù, lại bắt đầu thường trú ở tầng mười hai, để phối hợp với công ty bọn họ thường xuyên tăng ca, nhà ăn phải giữ lại hai đầu bếp bắt đầu làm ca đêm, quả thật là thay một ma đầu cuồng tăng ca khác.
Mọi người: (⊙v⊙), sắp có bão sao?
Hôm nay khi còn mười phút nữa hết giờ làm, Tần Liệt Dương thu dọn đồ đạc gọn gàng nhanh chóng, trong đầu Ninh Trạch Huy nhanh chóng lướt qua vài suy nghĩ.
Không biết gần đây Trác Á Minh bị làm sao, trước kia thì không chịu thêm WeChat, điện thoại không liên lạc được, hiện giờ thì triệt để không thèm trả lời điện thoại gã luôn.
Thậm chí vì bịt miệng gã, còn để một y tá mỗi ngày gọi điện thoại báo tình hình Lê Dạ cho gã, khiến gã không còn chỗ nào để bắt bẻ.
Còn tiếp tục như vậy, đừng nói theo đuổi, ngay cả bóng lưng cũng sờ không tới.
Đã nhiều năm lăn lộn tình trường, lần đầu tiên gã gặp phải trở ngại lớn như vậy, Ninh Trạch Huy nhức đầu, thầm nghĩ cần phải nhờ giúp đỡ thôi.
Gã còn chuẩn bị tâm lý cho mình sẵn sàng, tuy Tần Liệt Dương từng nói muốn bao dưỡng, nhưng nếu như thật sự coi trọng người ta, sao có thể bỏ mặc người ta ở bệnh viện cả tháng trời không quan tâm, cho dù có nhắn WeChat đi nữa, cũng không có giống bao dưỡng.
Có lẽ là chỉ nói mà thôi.
Chuyện này khiến gã dễ chịu hơn nhiều.
Gã thử thăm dò: “Tan ca có việc sao? Hôm qua bên bệnh viện có nói, Lê Dạ hồi phục rất tốt, hiện giờ đã có thể ngồi thời gian dài.
Tuy xương trên người gãy còn tương đối nghiêm trọng, nhưng đã không còn trở ngại, có thể chuyển ra phòng bệnh thường rồi.
Tôi… muốn… đi…” Gã vừa nói vừa chờ Tần Liệt Dương phản ứng.
Tần Liệt Dương hình như có chút do dự, sau đó hừ một tiếng: “Thật là phiền phức.” Ninh Trạch Huy còn tưởng rằng không có phim coi, ai ngờ Tần Liệt Dương có vẻ không kiên nhẫn nói: “Quên đi, đi xem thử thôi.
Đã lâu vậy rồi.” Một bộ ta không muốn đi, nhưng không thể không đi.
Ninh Trạch Huy thấy tin tức của gã có hạn, nhưng có lẽ mọi việc như gã suy đoán, Tần Liệt Dương thật sự không muốn tiếp xúc với Lê Dạ.
Hai người tới bệnh viện rất nhanh.
Lên lầu vừa vặn gặp Trác Á Minh từ phòng bệnh đi ra, ngay lúc người nọ nhìn thấy hai người song song xuất hiện, gương mặt đang thân thiết vui vẻ lập tức biến thành vô cảm, đứng tại chỗ lạnh lùng nhìn bọn họ.
Ninh Trạch Huy vừa thấy y liền muốn trêu chọc, tiến lên chào hỏi: “Bác sĩ Trác, đã lâu…”
Trác Á Minh chỉ lạnh mặt nói một câu: “Tình tự của bệnh nhân không thể chịu kích động quá lớn, hi vọng ngài Tần biết chừng mực.” Giống như không nhìn thấy Ninh Trạch Huy, quay đầu đi luôn.
Ninh Trạch Huy đứng ở hành lang thở dài, biết ngay cái mặt này không làm ăn được gì, nhưng bỏ cuộc lại không cam tâm, quyết định đuổi theo Trác Á Minh.
Tần Liệt Dương đẩy cửa vào phòng Lê Dạ.
Hắn từng nghĩ qua vô số tình cảnh khi gặp lại Lê Dạ, như khi hắn còn trẻ cực kỳ hận Lê Dạ, hoặc lúc Lê Dạ vừa gọi điện tới, còn có gần đây thường nghe tin nhắn WeChat, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới khi vừa bước vào phòng đã nhìn thấy nụ cười trên gương mặt anh.
Lê Dạ an vị trên giường, anh đã có thể ngồi, mặt nhìn trắng hơn lúc trước nhiều, dường như đúng với câu nói khi xưa của anh, “Anh phơi nắng không đen, cho dù đen dưỡng vài ngày là trắng lại thôi.” Trên mặt cũng có chút thịt hơn, so với lúc vừa mới gặp lại anh thì khá hơn nhiều lắm.
Điều này khiến hắn yên tâm hơn, cũng khiến hắn buồn bực.
Tần Liệt Dương không thể nói rõ cảm giác hiện tại của hắn là gì, lúc đầu khi biết Lê Dạ bị thương nặng, trong lòng hắn đang tràn ngập căm hận, cảm thấy thật tốt, cái này không phải là báo ứng sao.
Nhưng còn bây giờ thì sao! Hắn phải thừa nhận những chăm sóc này có tác dụng với hắn.
Hơn nửa tháng nay, mỗi ngày đều nghe Lê Dạ liên miên kể lại sinh hoạt hằng ngày của anh, hắn nhờ đó mà có những giấc ngủ ngon, cũng dường như nhớ lại những ký ức mười lăm năm về trước.
Ngày đó hắn với Lê Dạ ngủ chung một giường, mỗi buổi tối khi nằm xuống, tắt đèn xong, Lê Dạ thường hay lải nhải không dứt bên tai hắn hôm nay bán được bao nhiêu, chi phí bao nhiêu, lời lãi thế nào, chúng ta có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng.
Hoặc là hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, chúng ta có thể nghèo một chút, gần đây mãi không mua nổi thịt để ăn.
Hai năm đó của hắn là như vậy mà trôi qua! Giọng nói của Lê Dạ giống như là bài hát ru ngủ đẹp nhất giúp hắn đi vào giấc ngủ, hắn mới có thể ngủ an ổn.
Nếu nói hắn rất hận Lê Dạ thì hình như không đến nỗi ấy, nhưng nếu nói tha thứ thì lại không làm được.
Một người ngồi, một người đứng, nhìn thoáng qua nhau lại càng thêm im lặng.
Lê Dạ là người phá vỡ sự im lặng trước: “À… Liệt…” Anh đột nhiên thấy nói chuyện trực tiếp mà xưng hô như vậy thì thân mật quá, nên thay đổi xưng hô, “Ngài Tần, mời ngồi!”
Xưng hô này khiến Tần Liệt Dương nhất thời cảm thấy mình còn không bằng người xa lạ như Trác Á Minh, giữa bọn họ là loại quan hệ nào? Hắn trưng ra bộ mặt kiểu ai cũng có lỗi với hắn ngồi xuống ghế của hộ lý, bắt đầu bới móc: “Sao hả, giờ mới bắt đầu nói chuyện xa lạ với tôi? Ngài Tần? Thật sự chưa từng nghe qua cái xưng hô này lần nào! Lúc bán tôi, lúc nhờ Trác Á Minh gọi điện đến nhà tôi, lúc xin tôi trả tiền thuốc men, sao không gọi ngài Tần nhỉ.
Tự nhận thức thân phận của mình đi, anh là đang bị tôi bao, xưng hô với tôi thế nào?”
Cái mặt bí xị của hắn thật sự là dọa người, ít nhất ở Tần thị, cho dù hắn chỉ mới hai mươi bảy tuổi, nhưng khi hắn lộ ra biểu tình đó, không có người nào dám nói thêm nửa chữ.
Huống hồ lời của hắn lại cay nghiệt như vậy, chưa kể hai lần trước gặp Lê Dạ cũng y như vậy, nơi nơi tràn ngập ác ý phỏng đoán với Lê Dạ.
Hắn cho rằng nụ cười trên mặt Lê Dạ sẽ tắt ngay lập tức.
Mà thực tế thì nụ cười của Lê Dạ trong nháy mắt đã biến mất, trên mặt anh hiện lên chút khó xử, nhưng rất nhanh anh lại cười rộ lên, trả lời hắn: “Tôi hiểu rồi, Liệt Dương.”
Biểu tình này quả thật khơi gợi lên những hồi ức Tần Liệt Dương không muốn nhớ lại nhất, cũng chính là loại biểu tình này, mỗi lần gặp phải vấn đề gian nan thế nào đi nữa, Lê Diệu không hiểu chuyện đi đánh bể đầu người ta phải bồi thường, khi chạy xe bị người ta bắt nạt sống mệt mỏi nặng nề nhất vẫn dũng cảm đương đầu, làm ăn nhỏ thì bị chủ tiệm ăn bớt ăn xén, anh đều như vậy, vẫn khoác lên nụ cười.
Hắn không hiểu, vì sao không nói ra? Hắn muốn đi phá, muốn đi tranh, nhưng lúc đó Lê Dạ nói cái gì mà, “Sinh tồn không dễ, nhẫn nhịn một chút, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết sao?” Đúng vậy, là giải quyết được, cười làm