Đường Đỉnh Hân ở bệnh viện có người bảo vệ, Tưởng Vũ Văn không mắc lừa, Phương Hải Đông có bản lĩnh hơn nữa cũng không có khả năng dùng thất bại này đi thuyết phục Tần Chấn hủy đám cưới này, nhất là Tần Chấn đối việc này đã vô cùng tức giận.
Thời gian cứ vậy trôi qua, chớp mắt đã sắp tới ngày tổ chức đám cưới.
Tần Liệt Dương gần đây bận rộn vô cùng, chuẩn bị sắp xếp tất cả những gì cần thiết cho tuần lễ thời trang tháng bảy ở Hong Kong, cả đội nhân ngũ dưới sự lãnh đạo của nhà thiết kế tổng đi tới Hong Kong.
Tuần lễ thời trang ở Hong Kong tuy rằng không đẳng cấp bằng tuần lễ thời trang Milan hay tứ đại tuần lễ thời trang thì vẫn có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi Tần Liệt Dương tiếp quản Tần thị, muốn định vị lại cấp bậc của nhãn hiệu, lựa chọn Hong Kong, còn lại là bởi vì nó là lễ hội triển lãm chuyên nghiệp hàng đầu Châu Á, nơi hàng loạt các nhà thiết kế và nhãn hiệu trên toàn thế giới tới biểu diễn, cũng xem như một trạm quan trọng, cho nên phải vô cùng cẩn thận.
Thời gian tổng cộng bốn ngày, Tần Liệt Dương ngoại trừ những lúc trở về để xử lý những sự vụ quan trọng nhất, gần như cả thời gian còn lại đều ở đây, không chỉ tham dự catwalk, cả lễ khai mạc cũng tham gia.
Chờ những bài bình luận catwalk thành công xuất bản xong, Tần Liệt Dương mới có thể thở phào nhẹ nhỏm ―― Người người đều chỉ biết hắn có quyền khống chế Tần thị, nhưng không ai biết hắn phải chịu trách nhiệm cao cỡ nào.
Lần này hắn tiêu hao toàn bộ thể lực, mệt cũng không dám ngủ, vừa nghe xong kết quả lập tức lên máy bay, quay về Bắc Kinh.
Ninh Trạch Huy tất nhiên là bận theo hắn.
Gần đây gã và Trác Á Minh vô cùng nồng nhiệt, hoặc có thể nói gã bị thiêu đốt hừng hực, Trác Á Minh đúng là yêu tinh, mặt ngoài nhìn nghiêm trang y như cổ nhân, mỗi ngày căng mặt như poker face, bộ dạng giống như trên đời này không có gì vui, kết quả vừa gỡ mặt nạ xuống, lại lẳng lơ cùng cực.
Dạo này gã có cảm giác mình có chút giống như con teddy đang phát tình, có loại cảm giác mỗi ngày mà không đi chọc người một cái, nhân sinh vô vị.
Chỉ cần tan làm lập tức phóng tới bệnh viện.
Thật ra ở bệnh viện, Trác Á Minh không nhiệt tình chút nào, nhưng người biết mà, vợ không bằng bồ, bồ không bằng trộm, Trác Á Minh ở quán bar thường xuyên hôn môi gã còn rất nhiệt tình, không hề giống như ở trong bệnh viện, thấy không có người thì trộm hôn gã một cái cho có lệ.
Loại chuyện này nha, loại cảm giác tim đập thình thịch, Ninh Trạch Huy cảm thấy mối tình đầu của gã cũng không kích thích như vầy.
Nhưng có một chuyện không tốt, Trác Á Minh chính là tên rất không có trách nhiệm, mỗi ngày chọc gã, nhưng đến nay gã vẫn chưa có cơ hội đè y ra, chung quy cảm thấy chuyện này phải nắm cho chắc, ngẫm lại tên kia muộn tao như thế, nếu như nuôi ở nhà thì trấn trạch biết mấy.
Có điều gã mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện sợ có ảnh hưởng tới Trác Á Minh.
Dù sao bác sĩ là nghề nghiệp chịu ảnh hưởng nhiều từ xã hội, cho nên hết sức chăm chỉ ghé thăm Lê Dạ, đại khái trước kia tần suất ghé thăm là một tháng gặp ba bốn lần, nhưng tháng này thì ngày nào cũng tới.
Hai người ở chung một phòng bệnh cũng không thể ngồi không, Ninh Trạch Huy sẵn tiện hiếu kỳ hỏi thăm chuyện quá khứ của anh.
Lê Dạ là người đàn ông Trung Hoa truyền thống nhất mà gã từng gặp.
Vừa đảm đương trách nhiệm anh trưởng như cha, còn là kiểu cha mẹ có thể hi sinh tất cả để cung phụng cho con của mình, ngoài ra còn có khả năng nhẫn nại chịu đựng trong lòng chứ không bao giờ nói ra.
Anh không nói nhiều tới chuyện quá khứ với Tần Liệt Dương và Lê Diệu, cũng không muốn nói, khi bắt đầu hỏi đáp cùng lắm là: “Hay tới đây như vậy, cũng không cảm thấy gì sao?”
Ninh Trạch Huy là người từ nhỏ đến lớn luôn làm bá chủ trường học, chưa bao giờ quan tâm chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng càng như vậy gã lại càng thấy hiếu kỳ.
Gã là ai chứ, khi tinh ranh chỉ thiếu ít lông thôi là không khác gì khỉ, nếu không Tần Liệt Dương làm sao có thể hợp tác với gã chứ, Lê Dạ cùng lắm là một người mới tốt nghiệp trung học, trước giờ chỉ biết chạy xe, không tiếp xúc với nhiều loại người trong xã hội, gã nói vài lời khách sáo là đã có thể hỏi gần hết những chuyện trước kia.
Ví dụ như năm đó cuộc sống trôi qua có bao nhiêu khó khăn, Tần Liệt Dương làm thế nào đi theo anh, hai người đã chịu những khổ gì, tất cả đều nói ra, thậm chí sau khi Tần Liệt Dương đi rồi, cuộc sống của anh và Lê Diệu như thế nào, mấy cái này cũng hỏi ra.
Nhưng càng biết rõ, gã càng cảm thấy con người Lê Dạ thật sự quá tốt.
Anh không phải loại người có năng lực làm việc trong công ty, cũng không phải loại người có EQ cao trong giao tiếp.
Anh thật sự là một người tốt từ trong tâm ra, tính cách khoan dung phúc hậu ôn hòa, không phải loại người vừa gặp đã khiến người ta thấy kinh diễm, nhưng anh giống như một viên đá quý, càng lâu ngày thì càng sáng bóng.
Nếu như nói trước kia Ninh Trạch Huy vì Tần Liệt Dương mới giúp Lê Dạ, nhất là cái gì mà bao dưỡng nên phòng ngày phòng đêm.
Bây giờ nhìn, gã lại thấy người có tính tình như Tần Liệt Dương, có người như Lê Dạ bên cạnh rất tốt.
Dù sao đi nữa gã và Tần Liệt Dương quen nhau nhiều năm như vậy chứ chưa từng nghe hắn nói chuyện yêu đương, cũng không thấy thích đàn ông, còn về Lê Dạ, người truyền thống như thế, hẳn là không tiếp thu được.
Khi gã nói lời này, biểu tình Trác Á Minh là như vầy (⊙v⊙).
Vì vậy Ninh Trạch Huy len lén thăm dò Tần Liệt Dương.
Ngồi trên máy bay trở về Hong Kong từ tuần lễ thời trang, gã trộm nhìn thấy Tần Liệt Dương không nghỉ ngơi mà liên tục nhìn bầu trời ngoài cửa, giống như đang thất thần, giả bộ vô ý nhắc tới Lê Dạ: “Lê Dạ dạo này khỏe lên nhiều lắm, nội tạng xương đầu tổn thương nặng nhất cũng lành lại, chỉ là tay chân bị gãy còn cần điều dưỡng, thương gân động cốt còn cỡ trăm ngày? Có điều bác sĩ nói, những cái này có thể điều dưỡng tại nhà, không cần ở bệnh viện nữa, nói qua một tuần nữa anh có thể xuất viện.”
Tần Liệt Dương nghe xong dường như không có phản ứng gì, thậm chí ừ một tiếng cũng không thấy.
Thật ra Ninh Trạch Huy rất hiếu kỳ rốt cuộc giữa Lê Dạ và Tần Liệt Dương đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng mấy ngày trước Tần Liệt Dương còn tặng rất nhiều đồ, nào là tuyển tập thơ rồi đĩa phim, tuy đều là sai gã đi đưa, không tự mình ra mặt, nhưng người có tính tình như Tần Liệt Dương, làm được như vậy đã là cực hạn lắm rồi có được không?
Đột nhiên giữa chừng không phản ứng nữa, dù có lấy bệnh thần kinh ra để giải thích cũng thấy không hợp lý.
Gã chợt nhớ ra từ lần đầu tiên Tần Liệt Dương gặp Lê Dạ luôn miệng nhắc tới hai trăm ngàn, chẳng lẽ nó là cái nút nghẽn trong lòng Tần Liệt Dương bấy lâu? Trước kia gã đã nghĩ hẳn là do Lê Dạ tầm mắt hạn hẹp, cuộc sống quá khổ cực, thật sự đã cầm số tiền đó, nhưng gần đây tiếp xúc nhiều, gã cảm thấy Lê Dạ tuyệt đối không phải là người như vậy.
Lê Dạ quả thật tiết kiệm, cho dù hiện tại được Tần Liệt Dương chăm sóc, rõ ràng một đồng cũng không thiếu, cũng có thể nhìn ra thói quen sinh hoạt của anh.
Bất kể cho anh thêm nhiều cơm, anh đều có thể cố gắng ăn cho hết, cho dù không đói cũng không để lãng phí.
Còn có mua hoa quả tới, cái ngon Lê Dạ ăn, cái nào hư một chút anh cũng nhờ người ta gọt bớt, ở trong tay anh không có cái gì có thể vứt đi.
Nhưng với người khác anh không vậy, sau này gã mới từ chỗ Trác Á Minh biết được, Lê Dạ từng nhờ vả Trác Á Minh một việc, anh nhờ Trác Á Minh lưu