Chờ sáng hôm sau thức dậy, Tần Liệt Dương mới nhớ ra sai lầm hôm qua của mình.
Hôm qua Ninh Trạch Huy lấy cớ thất tình, lôi kéo hắn đi quán bar uống rượu.
Tên kia có lẽ ở giữa đắc ý và thất ý, cho nên có chút không bình thường.
Một mặt nào đó hắn cảm thấy mình so với tên ‘yêu tinh muộn tao’ Trác Á Minh quả thật không bằng, xem xem không phải y tự mình đứng ra sao? Eo lưng y đã sờ qua, môi cũng hôn luôn, tuy không đến bước cuối nhưng người vẫn chiếm được.
Còn mặt khác thì hắn thấy bản lĩnh liêu nhân của yêu tinh kia quả thật quá dữ, lại còn lầm bầm nói nhiều chuyện khiến Tần Liệt Dương chau mày, gã kể hôm qua Lê Dạ vẽ được một bức phong lan đồ, được Liễu Đường Sinh khen ngợi, sau đó Lê Dạ đã kêu Tiểu Châu chở đến gặp Trác Á Minh để tặng tranh.
Thật ra gã cũng không nghĩ giữa Lê Dạ và Trác Á Minh có cái gì, chỉ chán ghét Trác Á Minh quá trêu người, “Với người có tính tình như Lê Dạ, lúc vui vẻ thì bị người ta bắt nạt cũng không biết hừ một cái, vậy mà chủ động tặng y bức tranh, anh nói xem y có bao nhiêu trêu người chứ, nếu như tôi thấy không được…”
Còn sau đó Tần Liệt Dương đã không còn nghe lọt, trong lòng của hắn toàn nghĩ về chuyện bức tranh, bức tranh đẹp vậy tại sao không giữ lại, vì sao không tặng Ninh Trạch Huy (người này giới thiệu sư phụ cho anh)? Vì sao muốn tặng Trác Á Minh? À đúng rồi, hình như Trác Á Minh giúp anh gọi điện, còn rất chăm sóc Lê Dạ, vừa nghĩ tới đó, hắn liền thấy khó chịu.
Cộng thêm Ninh Trạch Huy là người thích chiếm hữu, thêm lý luận khuyến khích điều hòa mâu thuẫn, hắn bắt đầu trở nên lung lay.
Hắn muốn hôn Lê Dạ đã rất lâu, năm ấy mười bốn tuổi, khi Lê Dạ ngủ hắn đã ngắm anh đến ngẩn ngơ.
Hắn hiểu tình huống này nghĩa là gì.
Trong làng có Tam đại gia và chú Vương Lục, hai người đó là khế huynh đệ.
Hắn vốn từng ngây thơ cho rằng, hai người đó chỉ là bạn bè sống với nhau mà thôi như Lê Dạ giải thích cho hắn.
Mãi cho đến một lần hắn vô tình bắt gặp hai người đó trắng trợn hôn môi nhau tại một rừng cây nhỏ trong thôn, tiếng thở dốc kịch liệt, lời nói yêu thương ái muội nên hắn biết, giữa hai người đó không đơn giản là bạn.
Bọn họ không phải anh em, bọn họ giống như vợ chồng, việc vợ chồng làm, bọn họ đều làm.
Cho nên, hắn muốn hôn Lê Dạ lâu như vậy, thậm chí hắn khẳng định, hắn có hôn lén anh lúc anh đang ngủ thì anh cũng không biết, nhưng hắn không dám.
Hắn chỉ ngắm anh, hắn nghĩ anh thật đẹp, chỗ nào cũng đẹp, nhưng hắn muốn chờ Lê Dạ tự nguyện mới nói tiếp.
Khi đó hắn còn có một tính toán nho nhỏ, kiếm tiền ít một chút, đến khi hai người trưởng thành rồi vẫn còn rất nghèo, không cưới nổi vợ, trước tiên kết khế huynh đệ với Lê Dạ, chuyện sau đó thì dễ nói rồi.
Thời gian nghĩ tới cách nghĩ này không dài, nhưng do hắn quá khát vọng, bây giờ nó đột nhiên từ trong hồi ức sâu nhất xuất hiện, mãnh liệt đến mức hắn không thừa nhận cũng không được, thật sự là vô cùng khó kiềm chế.
Hắn cũng chưa say đến mức mất ý thức, mọi chuyện hôm qua đều nhớ rõ ràng.
Nụ hôn đó không phải kịch liệt bình thường, hắn hận không thể nuốt Lê Dạ vào bụng.
Lê Dạ hẳn là hoang mang, người đàn ông này vẫn ngây thơ như mười lăm năm trước, anh hẳn là chưa xem đĩa phim ‘Xuân Quang Sạ Tiết’, anh vĩnh viễn cũng không hiểu khế huynh đệ nghĩa là gì, thậm chí miệng anh như thì thầm chất vấn hắn, “Cậu đang làm gì?”
Hắn nhớ rõ mình là mượn rượu làm bậy, không hề có ý giải thích, còn giữ cằm Lê Dạ để hắn hôn.
Gương mặt Lê Dạ vô cùng kinh ngạc, môi bị hắn hôn đến đỏ ửng, nếu có thể hắn còn muốn hôn thêm cái nữa.
Đáng tiếc lão nhị của hắn không chịu thua kém, đã muốn hiện hình.
Hắn chỉ đành lảo đảo đứng dậy, trong ánh mắt khiếp sợ của Lê Dạ, hắn đi thẳng vào phòng của mình.
Chờ cửa vừa đóng, hắn chửi thề, “Kháo!”
Sau khi tỉnh táo lại, Tần Liệt Dương xốc chăn lên nhìn bên trong, quả nhiên là trần, nếu để người khác biết được chắc chắn sẽ cười đến chết, hắn chọc người ta, sau đó lại trốn vào phòng mình thủ dâm, sợ là trên đời này không có kim chủ nào đáng thương như hắn.
Quan trọng nhất cũng không phải chuyện này, mà là người đang ở bên ngoài, nếu không phải Lê Dạ đi đứng không tiện, Tần Liệt Dương nghĩ, anh hẳn đã chạy trốn.
Không biết bây giờ anh ra sao?.
Truyện Quan Trường
Bởi đã lâu như vậy, hắn luôn bài xích Lê Dạ, dù biết Lê Dạ rất quan trọng với hắn, dù biết Lê Dạ có thể khiến hắn ngủ ngon, dù biết hắn không thể khống chế bản thân đi gần gũi Lê Dạ, hắn luôn hành động đẩy Lê Dạ ra xa hắn.
Cho nên, hôm nay hắn cẩn thận ngẫm lại hắn đã ở chung với Lê Dạ hai tháng, hình như những lúc chân chính ở chung nếu không nổi nóng thì thờ ơ.
Hắn và Lê Dạ chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Hắn không phải là người lừa mình dối người.
Nhân tiện chuyện say rượu lần này hắn sẽ cố xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, tuy hai trăm ngàn kia như dằm trong tim hắn, nhưng phải công nhận Ninh Trạch Huy nói đúng, hắn thích anh, hắn không làm được chuyện để Lê Dạ rời xa hắn rồi đến bên ai đó, bất kể đó là nam hay nữ, hắn chỉ muốn giữ người ở bên mình.
Nghĩ xong, Tần Liệt Dương rời giường, mặc quần áo, sẵn tiện đem quần lót và khăn giấy toàn bộ gom vào túi rác chuẩn bị đi tiêu hủy, Tần Liệt Dương làm xong hết mới đẩy cửa ra ngoài.
Lúc này mới sáu rưỡi, so với thời gian hắn thường dậy ra ngoài chạy bộ trễ nửa tiếng.
Trong phòng rất im lặng, ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xuống sàn phòng khách, căn phòng trông sáng sủa hẳn.
Sofa… hôm qua ở trên sofa, hắn nhìn qua sofa thấy bên kia rất ngay ngắn, một nếp gấp cũng không có.
Nếu không phải Tần Liệt Dương chắc chắn hắn không bị mất trí nhớ, hắn sợ rằng tối qua chỉ là mơ.
Ở trong phòng khách lang thang hai vòng, cửa phòng Lê Dạ vẫn đóng chặt.
Hắn trước giờ luôn làm việc dứt khoác, đi thẳng lại cửa phòng Lê Dạ gõ cửa, chuyện này không nên kéo dài tới tối giáp mặt.
Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng của Lê Dạ, dễ thấy anh đã sớm tỉnh: “Có chuyện gì không?”
Tần Liệt Dương nói: “Tôi muốn vào.” Sau đó đẩy cửa ra.
Trên mặt Lê Dạ thoáng qua một chút lúng túng, mới vừa nãy anh hỏi các bạn học chung ở trường mỹ thuật trên WeChat, anh nói thấy đàn ông hôn nhau, mọi người khinh bỉ anh hai lúa, vui vẻ nói với anh, đàn ông với đàn ông cũng yêu nhau được, thậm chí còn có thể làm tình nữa kìa, tựa như có người trời sinh yêu người khác giới, có người trời sinh yêu người cùng giới, không đổi được.
Lê Dạ không trả lời, mọi người còn nghĩ anh bị dọa rồi, còn nói anh đã một đống tuổi rồi không phải muốn chạy theo trào lưu chứ, coi phim kháng chiến là được rồi.
Lại không hề biết lúc đó anh đang nhớ lại chuyện tối qua, anh cũng có chút bị dọa, nhưng không phải là thấy chán ghét hay không thể chấp nhận được.
Anh còn đang nghĩ có khi nào bản thân là trời sinh đồng tính, thậm chí anh còn thích Tần Liệt Dương, lúc tên đó vào phòng, đứng ngay cửa nói với anh: “Lê Dạ,” hắn gọi tên anh, “Thỏa thuận bao dưỡng chính thức bắt đầu đi.” Hắn còn bổ sung, “Cái này chỉ là thông báo cho anh thôi.”
Lê Dạ tất nhiên là ngơ ra, Tần Liệt Dương cũng xấu hổ không biết nên nói gì nên bỏ ra ngoài.
Ninh Trạch Huy như cũ đến công