Tần Liệt Dương không thích Tưởng Vũ Văn, chỉ cho rằng cô nàng có bệnh, không để trong lòng, về công ty làm việc.
Lúc nhàn rỗi không có gì làm, hắn tìm một khung hình rồi lồng thời khóa biểu của Lê Dạ vào, đỡ cho bận quá quên mất.
Buổi trưa tăng ca, Liệt Dương ngay cả nhà ăn cũng không đi, chỉ ăn cơm hộp, Ninh Trạch Huy làm trợ lý khổ bức tất nhiên cũng phải ăn cơm hộp.
Có điều vừa khéo thấy được thời khóa biểu, gã nghi ngờ nhíu mày: “Dạo này Lê Dạ học sao rồi?”
“Cũng không tệ lắm,” Tần Liệt Dương nhắc tới cái này cảm thấy rất tự hào, có điều không thể biểu hiện quá mức, chỉ có thể kiềm chế, “Liễu Đường Sinh thích ảnh, nói ảnh thiên phú tốt.”
Ninh Trạch Huy cứ thấy không thích hợp, tựa như gã bỏ lỡ cái gì, “Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ ông họ phải mười ngày nửa mới có thời gian rãnh, có căn bản tốt dễ nói chuyện.” Gã thử hỏi, “Đợi ông họ đồng ý rồi, đến lúc đó Lê Dạ có thể dọn qua đó ở, nhà của ông họ rất rộng rãi, có phòng làm việc riêng, sẽ không làm phiền anh nữa.
Nhà anh đang ở thật không thích hợp ở hai người…”
Gã chưa nói hết câu, Tần Liệt Dương lạnh lùng nhìn gã, thiếu chút đổ mồ hôi lạnh.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt của người này đã trở lại bình thường, “Không cần phiền như vậy, hiện tại Tiểu Châu chuyên phụ trách hỗ trợ Lê Dạ, đưa đi chở về là được.”
Loại người nhàm chán vô vị không ai chịu nổi như Tần Liệt Dương sẽ có người đồng ý ở chung lâu dài với hắn sao? Dùng ngón tay cái nghĩ cũng thấy không thích hợp.
Ninh Trạch Huy có cảm giác trực giác của gã được chứng thực, gã quay đầu thấy cửa đóng, không ai nghe thấy, mới yên tâm hỏi Tần Liệt Dương, “Hai người sẽ không phải… Anh không phải coi trọng Lê Dạ chứ?”
Gã cho rằng Tần Liệt Dương sẽ bác bỏ, dù sao hắn không giống người thành thật.
Không ngờ Tần Liệt Dương chỉ nói một câu, còn mơ hồ tỏ vẻ đắc ý: “Đó là chuyện quá khứ, trạng thái hiện giờ là hai người chúng tôi ngủ chung một giường rồi.”
Ninh Trạch Huy bị dọa làm rớt đũa.
Gã gần như nhảy dựng đứng lên, không dám tin: “Anh nói gì?”
Tần Liệt Dương mặt không đổi sắc tim đập không đổi tiếp tục ăn cơm, sẵn tiện phổ cập cho gã một chút tiến độ tình cảm của hắn: “Cậu không nghe lầm.
Cậu không phải người có thâm niên trong giới gay sao? Sao lại phản ứng lớn như vậy? Làm như chưa thấy bao giờ vậy.
Có điều tôi khuyên cậu nên ăn nhanh một chút,” Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Cuộc họp chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu.”
Buổi chiều sẽ là một trận chiến ác liệt, bằng không mà nói với bản lĩnh của hai người thường xuyên tăng ca, làm gì đến mức thời gian ăn cũng không có, nhưng hôm nay lại có vấn đề nhất định phải bổ sung.
Ninh Trạch Huy vội vàng nhặt đũa lên, vừa bỏ đồ ăn vào miệng vừa nói: “Chuyện này không được, lỡ như để cho người ta biết, anh biết bản lĩnh của mẹ anh và cậu anh rồi đó.”
Tần Liệt Dương trả lời: “Nếu mỗi ngày đều lo lắng bọn họ, từ đầu tôi đã không tiếp nhận Tần thị.
Năm đó thời điểm khó khăn nhất tôi còn không sợ, huống chi bây giờ.
Cuộc sống của tôi tôi tự lo được, có bản lĩnh thì bọn họ phóng ngựa qua, ngược lại tôi muốn nhìn thử bọn họ có thể làm gì được tôi?”
Tần Liệt Dương tỏ rõ lập trường, Ninh Trạch Huy không tiện nói gì.
Tính tình Tần Liệt Dương trước giờ khá cực đoan, hắn không phải người ôn tồn lễ độ, cũng không coi trọng cái gì mà đạo trung dung, thoạt nhìn khiến người ngoài thấy gã không hòa nhập với xã hội.
Nhưng hắn có thể chèo chống Tần thị không phải nhờ tính này sao? Nếu ở tình cảnh lúc đầu, không có thủ đoạn sấm sét, muốn dựa vào chế hành để đạt được ổn định, vậy Tần thị đã không có được hiệu quả mệnh lệnh thống nhất như hiện tại, e rằng đã bị Phương Hải Đông, Tần Dũng hay mấy đại cổ đông chia nhau ăn rồi.
Thật ra gã có chút lo lắng cho Lê Dạ, dạng người như Tần Liệt Dương, khiến Ninh Trạch Huy não bổ ra câu chuyện của đại hôi lang và tiểu bạch thỏ, tuy hiện giờ cũng có vài con thỏ có răng cứng, nhưng Lê Dạ lại không phải.
Chỉ là Tần Liệt Dương có vẻ không muốn nghe, cũng không hé răng.
Tranh thủ còn thời gian, gã đi WC sẵn tiện gọi điện cho Trác Á Minh.
―― Đúng vậy, trải qua quá trình nỗ lực siêng năng, còn có liên tục khiêu khích, hiện giờ quan hệ của hai người đã ổn định, thừa nhận là bạn trai của nhau, hôn môi sờ ngực ôm eo mỗi thứ một ít, biết được nhà riêng của đối phương, có thể gọi điện bất cứ lúc nào, chỉ còn chưa đến trình độ lên thuyền thôi.
Thật ra nghĩ tới Tần Liệt Dương người đi sau về trước, cuộc gọi này của Ninh Trạch Huy có chút chua chát.
Gã tôn trọng Tần Liệt Dương, cũng không quá xen vào việc của người khác, chỉ mờ mịt nói Trác Á Minh tới thăm Lê Dạ xem anh có chuyện gì không.
Không có việc gì thì coi như không biết cũng tốt.
Cho nên, lúc các bạn học của Lê Dạ ra về, lại bị trùng kích thị giác lần nữa.
Lại thêm một người siêu cấp đẹp trai chờ ngoài cửa, người này không giống người trước, thoạt nhìn có vẻ xụ mặt, nhưng không đáng sợ, có cảm giác hòa mình với xã hội hơn.
Lê Dạ vừa thấy Trác Á Minh liền vui vẻ, nhìn y vẫy tay, chỉ chỉ bàn của anh, “Nhanh lắm, anh chờ chút nha.”
Anh đã không cần người khác dọn đồ giúp, dạo này anh đều tự làm.
Có một câu nói rất đúng, làm gì cũng phải thành kính, Lê Dạ cảm thấy đối xử với giấy bút của anh cũng nên thành kính, tự mình làm là tốt nhất.
Đại Hùng bên cạnh chạy ra ngoài nhìn lén, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt kinh diễm hướng về phía Lê Dạ hỏi: “Bên ngoài là ai vậy?”
“Bạn của tôi.” Lê Dạ cuộn xong giấy Tuyên Thành.
“Nè, chú giới thiệu chút đi.
Cực phẩm cỡ này thật hiếm thấy nha.” Khẩu khí của Đại Hùng là hận không thể chảy hết nước bọt.
Lê Dạ bị cậu làm buồn nôn vô cùng, nghi ngờ nói: “Giới thiệu cái gì?”
“Thì người bên ngoài vừa nhìn là biết cực phẩm công rồi,” Đại Hùng thản nhiên nói, “Ông đây thủ thân như ngọc đã nhiều năm, là chờ người như vậy xuất hiện đó.”
Anh hiện giờ biết ý nghĩa của quan hệ nam nam, thật ra cũng đoán được một chút quan hệ giữa Ninh Trạch Huy với Trác Á Minh, dù sao lúc anh nằm viện Ninh Trạch Huy tới lui rất cần mẫn, còn thường xuyên tiếp cận Trác Á Minh.
Chỉ là anh thấy khó hiểu, Lê Dạ quay sang nhìn Trác Á Minh, thấy y không có gì bất thường, chỉ là bỏ áo khoác bác sĩ, thay áo sơ mi và quần jeans, thật không hiểu làm sao nhìn ra được, anh không nhìn ra.
Ví dụ như Đại Hùng, nếu cậu không nói anh cũng không biết cậu là gay, hay