Đã có chó điên cố tình cắn thì hướng đi của sự việc khó có thể khống chế.
Loại chuyện bị truyền thông hắt nước bẩn cũng không phải lần đầu phát sinh, xí nghiệp nào cũng từng gặp qua.
Bởi vì truyền thông luôn chiếm ưu thế, khi gặp những chuyện này đều là xí nghiệp chịu thiệt hại ―― Tất cả mọi người đều tin vào ông vua không ngai*, mà quên mất tố chất của người làm báo mới quyết định đẳng cấp của một nhà truyền thông.
Huống chi truyền thông có thể dùng tờ báo của mình để lên tiếng, xí nghiệp lại chỉ có thể thông qua truyền thông để lên tiếng.
* Nhà báo thường được gọi là ông vua không ngai, hàm nghĩa nhà báo tuy không có chức quyền, nhưng trong hoạt động tin tức lại có quyền lực lớn.
Sáng sớm Ninh Trạch Huy đã đi gom tất cả các tờ báo có thể thấy được ở thành phố này, ngoại trừ báo đô thị có mấy tờ báo địa phương cũng đăng tin về việc này, chỉ là mấy tờ báo nhỏ dùng thái độ khách quan miêu tả việc này, hiển nhiên là có thêm vào ý kiến riêng của tờ báo.
Tần Liệt Dương lật báo, cân nhắc trong lòng.
Hỏi Ninh Trạch Huy, “Tự kiểm tra thế nào rồi? Có kết quả chưa?” Bọn họ hôm qua thông qua kiểu dáng của túi xách và quần áo tìm được nhà xưởng sản xuất, bởi nguyên liệu đều đồng nhất đặt mua, cho nên trực tiếp lấy sản phẩm tồn kho tìm đến công ty thứ ba làm kiểm trắc, đặt làm gấp.
Sắc mặt Ninh Trạch Huy không dễ nhìn, mặc dù hôm nay mới ngày đưa tin thứ hai, nhưng giác quan thứ sáu của gã cảm giác được, chỉ sợ từ khi Tần Liệt Dương tiếp nhận Tần thị hơn một năm nay, đây là lần nguy hiểm nhất.
QUEEN là chiêu bài của Tần thị, nếu vì lần này mà thất bại thì Tần Liệt Dương là tội nhân thiên cổ, đừng nói hắn có bao nhiêu tài giỏi, có giỏi hơn nữa thì cổ đông vẫn hận hắn tới chết, đến lúc đó chỉ còn cách duy nhất là từ chức.
Gã trả lời, “Còn chưa có.
Nhanh nhất cũng chiều ngày mai, có điều những chuyện khác có chút manh mối.
Nhà báo kia là người trong nghề lâu năm, chuyên đề tài kinh tế tài chính, chuyện này không phải đầu mối đường dây nóng, các nhà báo tòa soạn khác cũng không nhận được đầu mối hay tin tức có gì liên quan đến chuyện này, người yêu sách chỉ liên hệ duy nhất nhà báo này, không ai biết từ đâu tới, tôi nghĩ mặt này có vấn đề, có thể tiếp tục điều tra theo hướng này.
Ngoài ra, túi xách và quần áo người đó đem đi kiểm trắc là bộ sưu tập mùa thu mới ra năm nay, tháng này vừa lên hàng, quần áo bán rất nhiều không dễ tra ra, nhưng túi xách này,” Ninh Trạch Huy chỉ mặt trên tờ báo vì biên tập muốn người xem dễ nhìn, đặc biệt in hình màu rõ nét, một túi xách của QUEEN, “Kiểu này cũng mới ra năm nay, bán khá chạy, mấy màu hot đã bán hết hàng.
Nhưng màu của cái được đem đi làm kiểm tra thì,” Tần Liệt Dương nhìn một chút, là màu tím sậm, “Bởi vì màu này không được hoan nghên nên bán rất chậm.”
Tần Liệt Dương còn nhớ rõ chuyện này, mẫu túi này được đẩy lên tới mười hai màu, vừa thêm màu liền bán chạy, nhưng trong đó màu tím khó bán nhất, kiểu dáng túi này trẻ trung, nhưng màu tím thì có chút đứng tuổi, sau khi nghe báo cáo hắn quyết định ngừng sản xuất, hình như đưa ra các cửa hàng cũng không nhiều.
Ninh Trạch Huy nói tiếp, “Kiểu túi này nếu để chất liệu da rất khó được yêu thích nên mới chọn chất liệu ni lông.
Có lẽ lúc đó cửa hàng đã bán hết màu khác, chỉ còn lại màu tím này trên kệ, nên mua cái đó.
Tôi đã tra hết báo cáo bán hàng từ lúc đưa ra thị trường cho đến bây giờ, chỉ bán ra tổng cộng bốn mươi hai cái màu tím.
Cửa hàng tại Bắc Kinh chỉ bán mười hai cái.
Dựa vào các giao dịch tại cửa hàng và máy quay tôi đã điều tra được.”
Tần Liệt Dương nhìn các hình chụp được từ video in ra, đều rất rõ ràng, toàn người lạ.
Hắn gật đầu, đối phương có chuẩn bị mà làm, nói không chừng có thể có thu hoạch bất ngờ, nếu không có cũng không có gì lạ, dù sao chuyện này đã âm mưu từ trước, người ta nhất định có chuẩn bị chu toàn, không thể nào để cho người khác bắt thóp được.
Hắn dặn dò, “Buổi chiều nếu có kết quả lập tức báo cáo, nói luật sư chuẩn bị sẵn sàng.”
Ninh Trạch Huy lập tức trả lời, sau đó nói cho hắn một tin tức cực lớn, “Còn một chuyện phải nói cho anh biết, trong bên thứ ba làm kiểm trắc có một người quen, là Lê Diệu.
Gã học hóa sinh, lúc đó không còn khả năng lưu giáo, nhận lời mời đến công ty này làm việc, mà quan trọng nhất là, lần này làm kiểm trắc là do phòng thí nghiệm chỗ gã phụ trách, chưa khẳng định được có phải do gã đích thân làm hay không.”
Tần Liệt Dương thật không ngờ sẽ nghe được tin của Lê Diệu, còn ngay lúc có người gây chuyện thế này.
Hắn xem như rất hiểu rõ con người này, tính của gã từ nhỏ đã là có thù tất báo, chỉ là trước mặt Lê Dạ che giấu rất tốt mà thôi.
Lúc này hắn giận quá lại cười, gần như khẳng định nói, “Có gã ở đó, không có gì cũng thành có chuyện.
Có điều chuyện này không đúng lắm, điều tra xem gã làm sao được phân công làm việc ở đó, Bắc Kinh lớn như vậy, cũng nhiều công ty kiểm trắc đến thế, sao nhất định phải tìm văn phòng nơi có người mang thù với tôi để làm kiểm trắc sản phẩm, nếu nói toàn bộ là trùng hợp thì tôi không tin.”
Ninh Trạch Huy vội vàng đi làm việc.
Tần Liệt Dương một đêm không ngủ, khớp xương cả người đều cứng, đứng dậy hoạt động giãn gân cốt.
Đúng lúc Lê Dạ gọi điện thoại tới, Tần Liệt Dương ngẩng đầu nhìn thấy vừa lúc bảy giờ, Lê Dạ hẳn là lo lắng, cho nên chọn thời gian không sớm không trễ gọi tới.
Hắn niết niết cằm, để bản thân thả lỏng chút, mới tiếp điện thoại.
Lê Dạ vội vã hỏi, “Em thế nào rồi? Có việc gì sao? Aldehyde là chuyện gì?”
Tần Liệt Dương sững sờ, hắn đã cố ý dặn Tiểu Châu đừng để Lê Dạ biết chuyện này, Lê Dạ không giúp được gì, càng không phải khiến anh sốt ruột hơn sao, “Anh làm sao biết được?”
“Chiều hôm qua anh và Tiểu Châu trở về Bắc Hoa Sơn, anh hỏi Tiểu Châu cậu ấy không chịu nói, anh đi hỏi Đại Hùng.
Đại Hùng giúp anh tìm trên mạng, nói là có người mua đồ nhà của em, sau đó đi kiểm tra phát hiện Aldehyde vượt quá quy định rất có hại cho sức khỏe, nhất định là em về xử lý chuyện này, anh sợ em suốt đêm bận rộn xử lý chuyện này nên giờ mới dám gọi điện, thế nào rồi?”
Trong giọng nói của Lê Dạ tràn đầy quan tâm, Tần Liệt Dương cảm thấy như mới được tiêm một liều thuốc trợ tim, hắn cảm thấy không còn quá mệt mỏi.
Hắn thả lỏng người nằm xuống ghế, cười nói, “Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ.
Đồ bán ra nhiều luôn xuất hiện vấn đề cần xử lý, không cần lo lắng, em đối phó được.”
“Em thức trắng đêm đúng không.” Lê Dạ nói thẳng, “Mỗi lần có chuyện em đều không ngủ được, nhất định đêm qua không ngủ rồi.”
Tần Liệt Dương cảm giác sau khi nói rõ, Lê Dạ không dễ lừa như vậy nữa, đã khôi phục trạng thái hắn làm cái gì anh cũng biết như hồi còn nhỏ, hắn chỉ đành cam chịu thừa nhận, “Đúng là không ngủ nổi, chuyện cần xử lý rất nhiều, bận rộn đến tận sáng.
Bên này chỉ cần có thời gian nghỉ ngơi, em lập tức ngủ bù.”
Hắn sợ Lê Dạ không đồng ý nên cố tình dịu giọng.
Không ngờ Lê Dạ lại nói, “Anh có thể làm gì cho em không? Hình như anh cái gì cũng không giúp được em.”
Thanh âm cô đơn này là cái Tần Liệt Dương không muốn nghe thấy.
Chỉ sợ mối quan hệ