Sau khi Tần Liệt Dương đi, Lê Dạ theo Tiểu Châu trở về Bắc Hoa Sơn, lúc ăn cơm tối bọn người Đại Hùng trở về, còn đặc biệt đau lòng tố cáo hành vi bất lương bỏ rơi bạn bè của Lê Dạ, chờ đến lúc Lê Dạ hứa trước khi rời khỏi đây sẽ mời bọn họ trở về nhà cũ ăn cơm mới thôi.
Buổi chiều hôm sau đi vẽ thực vật, Lê Dạ nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại không lưu trong danh bạ.
Nhưng số này thật sự rất quen thuộc, những năm sống ở Bắc Kinh anh luôn trò chuyện với số điện thoại này hàng tuần, cần tiền cần đồ gì cũng thông qua số điện thoại này, cho dù anh xóa số rồi vẫn không thể nào quên được.
Là Lê Diệu.
Từ lần đó, sau khi Từ Mông Mông chất vấn anh ở bệnh viện, lần đầu tiên anh với Lê Diệu lại có liên hệ với nhau.
Nhưng đây không phải là điều anh chờ đợi.
Lê Dạ là người thế nào? Anh bề ngoài nhu nhược, nhưng tuyệt không yếu lòng, thật ra tính anh hết sức quyết đoán đấy.
Năm xưa lúc cha mẹ gặp chuyện không may, anh quyết đoán bán đi nhà ở để trả nợ, năm đó anh mới mười lăm tuổi, người không đồng xu, nếu anh chơi xấu không chịu bán nhà, ngay cả tòa án cũng không thể cưỡng chế anh chấp hành, nhưng anh vẫn làm.
Còn chuyện đưa Tần Liệt Dương đi, chẳng lẽ anh muốn sao? Nhất là sau khi đến Bắc Kinh, vốn anh còn giữ số điện thoại trong tay nên có rất nhiều cơ hội, nhưng anh không gọi.
Trong lòng anh có một đường ranh, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, rất rõ ràng.
Mà đối với Lê Diệu, ranh giới của anh, hai người là người có máu mũ gần nhất.
Trên huyết thống bọn họ là anh em, bởi vậy anh không có khả năng trả thù gã, nhưng anh không cách nào đối diện với tên vong ân bội nghĩa do mình nuôi lớn được, anh cảm thấy không liên hệ là tốt nhất.
Cú điện thoại này gọi tới, phản ứng đầu tiên của Lê Dạ chính là gã lại gặp phiền toái chứ gì.
Nếu là trước kia, anh sẽ không chút do dự nghe máy, sau đó cho dù bản thân có đang khó khăn cỡ nào, sẽ không chút do dự lấy hết tiền hết đồ đưa cho gã, cho dù có đôi khi tiền còn lại còn không đủ cho anh ăn cơm.
Nhưng bây giờ sẽ không bao giờ nữa, Lê Dạ mặc kệ tiếng chuông vang từng hồi, mà anh đang ngồi trên cái đồi nhỏ sau thôn, nhìn xuống toàn bộ thôn xóm, từng nét bút vẽ lại thế giới trong mắt anh.
Chuông điện thoại vang rồi ngừng, ngừng rồi vang, không biết gọi tới bao nhiêu lần mới chịu ngừng hẳn.
Lê Dạ vẽ xong, liền dẫn theo Tiểu Châu trở về, không ngờ về tới nhà thì phát hiện một tin nhắn không biết được gửi từ lúc nào, nội dung hiển thị khá là mẫn cảm, “Anh, em là Từ Mông Mông, Tần Liệt Dương hiện tại bị bao vây tấn công, em có biện pháp có thể giúp được cho hắn.”
Hôm đó, sau khi nhờ Đại Hùng tìm hiểu sự kiện Aldehyde, anh đã hỏi Tiểu Châu chuyện này có phải rất khó giải quyết hay không.
Anh cũng biết rồi, Tiểu Châu không thể lại lừa gạt anh, nên nói thật hết với anh, “Không phải chuyện gì tốt, nếu xử lý không thỏa đáng, nó sẽ thành vết nhơ.” Lê Dạ luôn để trong lòng, đáng tiếc anh lại không thể giúp gì được.
Bây giờ thấy tin nhắn này, Lê Dạ tất nhiên sẽ coi trọng.
Chỉ là đối với hai người kia, Lê Dạ vẫn thấy nghi ngờ, nhân phẩm bọn họ thật sự không ra gì, ai biết có phải mượn cơ hội này để dán lên lần nữa hay không.
Không phải Lê Dạ xem thường bọn họ, chẳng qua lúc trước khi nói chuyện với Trác Á Minh y đã từng nói với anh, Lê Diệu bằng cấp rất tốt, có điều đã từng được trường học giữ lại, Bắc Kinh cạnh tranh khốc liệt, hiện giờ muốn tìm một công việc tốt rất khó khăn, lại còn trả góp nhà, cuộc sống nhất định không dễ dàng.
Lê Diệu chưa từng chịu khổ đó, khi anh được Tần Liệt Dương rước về nhà, đã từng nghĩ có một ngày gã có lẽ sẽ tìm mình.
Hiện tại, anh muốn xác minh trước, suy nghĩ một lúc, Lê Dạ gửi tin nhắn trả lời, “Giúp thế nào?”
Có lẽ đối phương luôn chờ đợi anh, Lê Dạ nhắn tin chưa tới hai phút, Từ Mông Mông đã trả lời, “Em làm việc ở XX Tài Kinh, viết đề báo đã được chọn, có thể phỏng vấn Tần Liệt Dương, làm một kỳ chuyên đề tích cực về hắn.
Trước mắt Báo Đô Thị hỏa lực cứng rắn, Tần Liệt Dương cả con đường lên tiếng cũng không có, hắn cần một nơi như vậy đề tuyên truyền.
Chưa kể, Lê Diệu hiện đang làm việc ở công ty thứ ba làm kiểm trắc, anh ấy có thể bày tỏ thái độ.”
Lê Dạ cẩn thận nhìn tin nhắn, hiểu được hai ý, một là Từ Mông Mông có thể hỗ trợ vãn hồi hình tượng trên báo chí, hai là Lê Diệu là người ở phòng thí nghiệm, có thể hỗ trợ.
Nhưng giúp đỡ thế nào, Lê Dạ cũng không biết.
Có điều biết rõ những điểm này là được rồi, anh nhanh chóng gọi điện cho Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương lúc đó đang tại phòng họp, mọi người cũng nhau thảo luận nội dung trang đầu ngày mai, nhất định phải ngắn gọn đanh thép, từng người phòng quan hệ xã hội nói đến văng nước miếng tùm lum, kỳ tư diệu tưởng, khiến cho em trai Tần Phù bạch liên hoa chính hiệu ngồi một chỗ chỉ biết ngơ ngác lắng nghe.
Nhìn thấy Lê Dạ gọi điện, hắn lập tức rời khỏi phòng họp.
Lê Dạ ở bên kia nói mọi chuyện cho hắn, “Thật ra anh không muốn tiếp xúc với bọn Lê Diệu, nhưng nghe thấy cũng có ích, nếu có thể em không cần để ý đến anh, nên làm thế nào cứ làm thế đó.”
Tần Liệt Dương vốn không nghĩ ở thời điểm này Lê Diệu và Từ Mông Mông còn có thể nhảy