Lê Dạ da mặt mỏng, vừa nghe tiếng của Tam Đại Gia và chú Lục thì không kịp nghĩ gì nữa, nhanh chóng quơ khăn giấy lau mặt cho Tần Liệt Dương, sau đó lấy mền xếp lại che lên giường, thúc giục hắn mặc quần áo, xong xuôi hết mới leo qua giường kéo rèm cửa sổ ra, vội vã đi ra ngoài.
Tần Liệt Dương không phải là Lê Dạ, có chuyện xấu nào mà hắn chưa từng làm, dù sao cũng làm được mấy bước quan trọng rồi nên tâm tình rất tốt.
Cái này có là gì đâu, năm đó không phải chú Lục còn dám chui vào rừng làm sao? Tối thiểu bọn hắn còn có cái chỗ che lại.
Vì vậy, chú Lục đang ngồi đung đưa trên xích đu thấy Lê Dạ mặt lúng túng đi ra, còn xấu hổ cúi đầu gọi ông một tiếng rồi lập tức đi theo Tam Đại Gia giúp xách cá.
Tần Liệt Dương ngay sau lưng anh, cái mặt bình tĩnh tự nhiên đó cũng không khác mấy so với ông lúc bị nhìn năm đó.
Tần Liệt Dương lên tiếng chào, không có đi theo Tam Đại Gia, trái lại đi tới bên cạnh ông, kiếm cái ghế ngồi xuống.
Sau đó lấy hộp thuốc lá trong túi ra, đưa cho ông một điếu, sẵn tiện giúp ông châm lửa.
Hai người nghiện thuốc ở dưới bóng cây, vô cùng thảnh thơi nhìn hai người đang làm việc đằng kia.
Tam Đại Gia và Lê Dạ đều là người tỉ mỉ, giết cá cạo vẩy phải nói là chăm chú, Lê Dạ bắt đầu làm việc thì không còn xấu hổ nữa, rất nhanh đã vào trạng trái tự nhiên.
Lúc này Tần Liệt Dương mới thở ra hơi khói thuốc, hỏi chú Lục, “Chú Lục, chú cố ý.”
Chú Lục mới không thèm trả lời, hút hai hơi rồi cuối đầu nhìn điếu thuốc, một dòng ngoại ngữ, “Thuốc gì đây, mùi vị cũng được.”
“Bạn cho.” Tần Liệt Dương thuận tay rút một hộp đưa cho ông, “Chỗ cháu còn mấy hộp, sau khi trở về sẽ cho người gửi qua.”
Chú Lục liền vui vẻ, ngoại trừ bình rượu cao hổ cốt thì ông càng vừa ý cái này, tổ yến so ra cũng không bằng, “Được được được, ông không khách sáo, có điều cái này nhớ đưa lén là được rồi, Tam Đại Gia không cho ông hút, quản lý rất nghiêm, một ngày chỉ cho ông hút một điếu, đồ hẹp hòi.” Ông càu nhàu.
Tần Liệt Dương cũng vui vẻ, “Cháu cho ông thuốc lá, ông không thể lại hù dọa chúng cháu như vậy, Lê Dạ nhát gan.”
Chú Lục liền cười sang sảng, cười đủ rồi mới hỏi, “Vừa mới làm sao?”
Tần Liệt Dương không muốn mở miệng.
Chú Lục còn nói, “Năm đó lúc chú mày xem trộm chúng ta, còn không ngại ngùng như vậy.”
Tần Liệt Dương nhớ lại đúng là thế, bản thân được lợi không ít, còn có gì không thể nói, “Kết thúc sớm.” Hằn trả lời hàm hồ.
“Tụi bây nha.” Chú Lục nhìn nhìn bọn họ, cười rất tươi.
Tần Liệt Dương thật không chịu nổi, hắn tuyệt không muốn dùng chuyện này để làm người khác vui, mặt đen thùi lùi, một câu của chú Lục kéo lại Tần Liệt Dương, “Rõ ràng chấp nhận chuyện này cũng tốt hơn chúng ta, chả hiểu sao lại chậm tiêu vậy.
Trời nóng vầy ở trong phòng làm gì, một chút tình thú cũng không có, cũng chỉ Lê Dạ chịu.”
Nghe xong câu này Tần Liệt Dương như được khai sáng, hắn luôn không hiểu tại sao Tam Đại Gia và chú Lục có nhà ở, làm gì mà đêm nào cũng không ngủ chạy vào rừng, nên nhớ trong rừng nhiều muỗi lắm, cho dù có đem theo nhang muỗi cũng không có bao nhiêu tác dụng.
“Hai người là vì tìm kích thích?” Cuối cùng Tần Liệt Dương có thể giải được khúc mắc bấy lâu.
Vấn đề này nếu là người khác hỏi nhất định sẽ bị ông đập ra bã, có thể do bọn họ hiếu kỳ, cũng có thể bọn họ muốn trào phúng.
Còn Tần Liệt Dương tất nhiên không giống rồi.
Lê Dạ là đứa trẻ mà hai người bọn họ biết từ nhỏ đến lớn, tính tình Tần Liệt Dương ra sao họ cũng hiểu rõ, cho nên họ cũng không đề phòng gì Tần Liệt Dương.
Thật ra Lê Dạ không biết, từ ngày đầu tiên vào ở nhà Lê Dạ đã đi ra ngoài nhặt vỏ chai nước suối, bị ông nhìn thấy.
Khi đó vỏ chai nước suối vẫn còn có giá, công việc này vốn bị mấy thằng nhóc lưu manh ở đây chiếm trọn, Tần Liệt Dương làm vậy không khác gì cướp cơm của tụi nó? Lúc ông gặp được hắn, hắn đang bị ba tên to con bao vây, rõ ràng muốn tẩn hắn.
Thấy hắn đáng thương nên ông tính đi lên giúp một tay, không ngờ nghe Tần Liệt Dương nói, “Tao không có bản lĩnh gì hết, chỉ biết tàn nhẫn.
Tụi mày muốn ba đánh một nhất định là thắng.
Nhưng tao là muốn liều mạng, nhất định kéo ít nhất một đứa trong tụi bây chết chung, tụi bây ai muốn lên?”
Lời nói cực khí phách.
Chú Lục nghe xong cũng rất tò mò, dứt khoát đứng đằng xa coi mà thôi.
Nhưng rõ ràng, lời nói của một thằng nhóc mười hai tuổi, có khí phách hơn cũng chả ai tin.
Chỉ nghe thấy một thằng trong đó nói, “Dám uy hiếp tao, ộng nội mày đánh chết mày…” Có điều nó nói chưa hết câu, Tần Liệt Dương đã xông lên như khỉ đột, trong lúc người khác chưa kịp phản ứng hắn đã bổ nhào tới thằng nhóc đang nói, trong nháy mắt thằng nhóc đó ngã xuống đất rồi bắt đầu gào khóc.
Hai người còn lại thấy vậy xông lên, đấm túi bụi lên người Tần Liệt Dương nhưng hắn không quan tâm, hắn vẫn đè chặt lên thằng nhóc ban nãy, hai chân quỳ đè lên hai cánh tay của nó, đấm liên tục vào mặt nó, thằng nhóc đen gầy này vậy mà cũng thật có sức, có lẽ từng tập võ, có điều không quá ba bốn phút, người bị đè đánh đã chịu không nổi, liên tục cầu xin, sau đó hét lên kêu hai tên còn lại tránh ra.
Chờ dừng lại, Tần Liệt Dương vẫn chưa chịu rời khỏi người thằng nhóc kia, mới nói một câu, “Cái chai này của tao.”
Thằng nhóc kia bị đau hét lên, “Của mày của mày hết!”
Tần Liệt Dương nói thêm, “Chân trần không kén giày*, mày dám tìm tao trả thù một lần tao sẽ đánh mày một lần, ai mà chẳng có lúc lạc đàn, đến lúc đó mày đừng trách tao ác.”
*光屁股不怕穿鞋: nghĩa tương tự như vua cũng thua thằng liều, người trắng tay nên không sợ hãi bất cứ điều gì.
Thằng nhóc kia chưa bao giờ thấy người ghê gớm như vầy, bọn nó chỉ mấy thằng nhãi vô công rồi nghề, nếu có gan gây chuyện đã không phải đi lụm ve chai kiếm tiền chơi game, nó vội vàng nói, “Không dám không dám.”
Chú Lục quan sát, tổng cộng chỉ mười phút, Tần Liệt Dương đã giải quyết chuyện này gọn gàng sạch sẽ.
Mấy thằng nhóc kia đi rồi, hắn đứng tại chỗ giãn gân cốt một chút, xong vác cái bao rách lên rồi bỏ đi.
Lúc ấy ông còn chưa biết Tần Liệt Dương vào ở trong nhà Lê Dạ, về sau gặp được Tam Đại Gia còn lo lắng, “Lê Dạ bản thân mình còn lo không xong, còn muốn nuôi thêm một đứa thì làm sao mà đủ sống? Đây không phải muốn nó đi làm mệt chết sao?”
Chú Lục lại cảm thấy rất tốt, “Lê Dạ tính tình cứng cỏi nhưng thể lực không có, ra ngoài dễ chịu thiệt thòi.
Tiểu Lục không vậy, đứa nhỏ đó có thể liều mạng đánh nhau sẽ không chịu thiệt đâu, có nó che chở cuộc sống sau này của Lê Dạ mới dễ sống hơn.”
Xuất phát từ hảo cảm đó, cho nên lúc phát hiện Tần Liệt Dương đi nhìn lén ông mới không đánh hắn.
Người nào không có thời trẻ tuổi, lúc bọn ông mười mấy tuổi cũng từng cùng đám nhóc cùng lứa trèo tường dòm lén người ta tắm rửa.
Lớn rồi tự nhiên sẽ hiểu chuyện.
Hôm nay hắn hỏi, đều là người đồng đạo, chú Lục vừa mới cầm gói thuốc xịn của người ta nên cũng không cần giấu giếm làm gì, “Mới đầu là do không có chỗ.
Ông với Tam Đại Gia thật ra đã sớm biết nhau, cho dù không cùng thôn nhưng vẫn cùng trấn, có một lần họp chợ bày quầy hàng kế bên nhau, nói chuyện liền thấy thân thiết, lão nuôi ba người em trai, ông nuôi một em trai một em gái.
Cả hai đều không còn cha mẹ, người đồng cảnh ngộ.”
“Khi đó cả hai vẫn còn trẻ, Tam Đại Gia ba mươi hai, ông nhỏ hơn, hai mươi bảy.
Lão đã giúp cho hai người em trai cưới vợ, còn lại cậu út năm đó cũng hai mươi mốt, đến tuổi lấy vợ.
Em gái lớn của ông đã gả, còn trong nhà đứa em trai nhỏ, cũng thu xếp cho nó lấy vợ.”
“Nhà Tam Đại Gia có bốn người con trai, ba mẹ lão chỉ để lại ba căn nhà đất, hai người kia cưới vợ trước nên được chia mỗi người một căn, lão với em út ở chung căn nhà còn lại.
Nhà ông hả, so ra thì tốt hơn chút, hai anh em ba căn nhà.
Mấy chuyện này cần phải đôi bên tình nguyện mới được.
Từ ánh mắt đầu tiên ông đã thích lão ấy nên chủ động đi tìm lão.”
“Ban đầu chỉ tìm nhau nói chuyện phiếm, nhà nghèo rớt mồng tơi, hai người em trai lúc trước lấy được vợ coi như dễ dàng, nhà có mấy anh em chung sức làm việc, nhiều lao động tự nhiên tiền nhiều hơn, hơn nữa thời đó còn chưa có đòi sính lễ nhiều, hai bên gặp mặt hợp nhau là xong.
Nhưng lúc em út đến tuổi cưới vợ không phải đã vào những năm tám mươi sao? Kết hôn đều chú trọng bốn món đồ lớn, radio, máy may, xe đạp, đồng hồ, nhà nào có đủ bốn thứ này mới coi là có mặt mũi.
Em út của lão nhìn trúng một cô gái, rất xinh đẹp, còn học hết cấp hai, nhà người ta nói rõ không có mấy thứ đó không gả.
Hai em trai đã cưới vợ trong nhà mọi việc đều do vợ quản nên không giúp đỡ được gì, thậm chí còn ghen tỵ nói ngày xưa mình gả đi không cho được cái gì, còn muốn Tam Đại Gia phải đối xử công bằng, Tam Đại Gia của chú mày khi đó rầu thúi ruột.”
“Lão lúc đó có ý cho cậu út đổi người khác, nhưng người ta không chịu.
Em trai lão thiếu chút nữa nhảy sông tự tử.
Nhưng chú mày thử nghĩ xem, nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cả đời chỉ biết cắm cúi làm lụng, nhất là Tam Đại Gia của chú mày, lo được cho hai đứa đã mệt chết rồi, muốn moi vét gì cũng không còn nữa.
Nhưng em út trong nhà lại không thể không cưới vợ, ông mới tìm lão rủ lão đi xa kiếm tiền, lão liền đồng ý.”
“Ông dẫn lão xuống phía Nam làm công, phải nói là cực khổ trăm bề.
Mù chữ, ở lều, làm khuân vác, mỗi ngày ở công trường chỉ cho một chén canh cải trắng, mùa đông phía Nam vừa lạnh vừa ẩm, cho dù đốt lửa cũng không đủ ấm.
Ông mới đề nghị hai người đắp chung mền, như vậy hai cái nệm giường hai cái chăn chồng lên nhau sẽ ấm hơn.
Lão đồng ý.
Nhưng ông thích lão nên lúc ngủ thường xuyên động tay động chân, lão là người đứng đắn nên không chịu nổi hành vi của ông, đi làm mới mấy tháng vì né tránh ông mà bỏ chạy về nhà.”
“Ngay lập tức ông đuổi theo lão ta về tới Nam Trang, mấy ngày đầu lão lúc nào cũng dính lấy em trai lão ta, khiến ông cùng lão ta không cách nào nói chuyện riêng nổi.
Cuối cùng ông đành dứt khoát kéo lão ta ra khu rừng nhỏ để nói chuyện, mãi về sau lại trở thành thói quen của hai người.”
“Tam Đại Gia không phải là bị ông ép chứ!” Tần Liệt Dương vừa sụt sịt vừa đẩy ông, muốn ông có thể nói rõ thêm.
“Ngay lập tức ông đuổi theo lão ta về tới Nam Trang, mấy ngày đầu lão lúc nào cũng dính lấy em trai lão ta, khiến ông cùng lão ta không cách nào nói chuyện riêng nổi.
Cuối cùng ông đành dứt khoát kéo lão ta ra khu rừng nhỏ để nói chuyện, mãi về sau lại trở thành thói quen của hai người.”
Quả nhiên là Tam Đại Gia không đồng ý, “Lão như thế nào đồng ý chứ.
Ông thích lão nhưng lão da mặt mỏng, ổng sợ mấy đứa em sẽ bị người ta chê cười sau lưng, ổng cũng xấu hổ, dù sao chuyện này trong thôn đã từng có nhưng vẫn hiếm.
Nếu ông không đi tìm lão, lão có thể sẽ cùng ông tách ra, lão là trai tráng khỏe mạnh, trong nhà còn có ba đứa em trai, nếu lão thật sự chán ghét thì tùy tiện cũng đánh đuổi ông đi được, sao lão lại không đuổi ông đi?”
Tần Liệt Dương phát hiện da mặt dày thật sự rất quan trọng, nếu không chú Lục và Tam Đại Gia khả năng cao là sẽ bỏ lỡ nhau.
Chú Lục vô cùng đắc ý nói, “Đã vào trong rừng nhỏ lão phải nghe lời ông.
Ông dây dưa hết hai tháng, lão mới chịu, đợi em út của lão cưới vợ xong, lão sẽ đi theo về thôn của ông, cùng với ông ở một chỗ.
Hai ông lúc đó thường hẹn hò ở rừng nhỏ đó, nhưng mà so ra vẫn tốt hơn chú mày nhiều, đã bao lớn rồi chứ, lại còn sinh trưởng ở Bắc Kinh, kiến thức nhiều lại không biết linh hoạt, ở trong phòng dày vò nhau làm gì chả hiểu.
Còn sợ người khác bắt gặp.”
Người nông thôn thẳng thắn, cũng may Tần Liệt Dương da mặt dày cho nên không xem trọng lắm, hắn chỉ cảm thấy như là tích kinh nghiệm thôi, nói trắng ra hắn cũng thấy ở trong rừng nhỏ đúng là có tình thú.
Hắn lén dòm Lê Dạ, đã làm cá gần xong hết rồi, đang làm sạch gân máu, vẻ mặt rất chuyên chú nên không hề nghe thấy cuộc đối thoại của hắn, hắn mới yên tâm.
Hắn hỏi, “Hiện giờ vào rừng nhỏ còn được không?”
Chú Lục bị bộ dáng chăm chỉ ham học hỏi của hắn làm chết cười, cầm cái quạt hương bồ gõ đầu hắn, “Làm gì còn rừng gì nữa, đã sớm khai phá để xây nhà rồi, chú mày tự đi tìm chỗ cho mình đi.” Nói xong cầm quạt quạt, không nói nữa.
Tần Liệt Dương nhìn vẻ mặt của ông xong suy nghĩ, ông nói đúng, chỗ đó lưu lại nhiều kỷ niệm của bọn họ như vậy, chả khác gì căn nhà đất cũ của Lê Dạ, nếu nó không còn nữa thì hắn cũng rất khó chịu trong lòng.
Sau khi hai người tâm sự nửa ngày thì càng thân thiết hơn, buổi tối ăn cơm còn