Có lẽ do lời nói của Tần Liệt Dương chứa đầy căm phẫn, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt, rất nhanh hắn đã nhận được tin tức nội bộ từ Vương Tuấn Vĩ, sau khi bọn họ đi, Tống Hoành Ly cũng tới Bộ Truyền Thông.
Thấy Vương Tuấn Vĩ có vẻ đắc ý, cái tin này là trước khi đi bọn họ đã gửi xuống, Tống Hoành Ly chỉ chậm hơn bọn họ một xíu, lão ấy đúng là gặp xui xẻo, chỉ vỏn vẹn 10 phút mà thôi, kết quả đã hoàn toàn khác đi.
Ban đầu chỉ là xem hai bên ai lợi hại hơn, hẳn là theo thông lệ hỏi vài câu, sau đó bảo lão ấy giải thích về hành vi gần đây của Báo Đô Thị, thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, tòa soạn báo nào không đi Bộ Truyền Thông vài lần một năm mới là không bình thường.
Nhưng hiện giờ lại trở thành một đống câu hỏi như vũ bão, hỏi liên tục từ tố dưỡng đến đạo đức nghề nghiệp đến vấn đề tư tưởng của một người lãnh đạo, không thể nói là không sâu sắc, ngay cả bọn họ nghe cũng đổ mồ hôi lạnh, nói gì tới Tống Hoành Ly.
Lão ấy cả quá trình đều lau mồ hôi lạnh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thể mở miệng.
Tên Vương Tuấn Vĩ lại càng khoa trương, cuối cùng nhả ra câu, “Lão già y như con gà trống bại trận, cúi gập đầu ủ rũ đi ra, công kích này phải tầm cỡ tên lửa.”
Tần Liệt Dương không có hoạt bát như gã, nhưng cũng hiểu được.
Tống Hoành Ly chắc hẳn là phải rời khỏi cái ghế lãnh đạo rồi, lão muốn nói lại thôi không phải là vì muốn giải thích, mà là muốn thừa cơ nhận lỗi từ chức.
Hắn có suy đoán này là dựa vào việc cậu hắn luôn thích rao giảng đạo đức nghĩa khí, ít nhất ngoài mặt ông ta sẽ không bỏ mặc Tống Hoành Ly, có thể còn thu xếp tốt nhất cho lão ấy, đương nhiên đợi vài năm mọi chuyện lắng xuống, Tống Hoành Ly ăn bao nhiêu cầm bao nhiêu nhất định phải ói ra hết.
Lão nếu như thức thời thì cuộc sống sẽ đỡ một chút, còn nếu lão không thức thời thì khó nói rồi.
Mấy chuyện này cậu hắn đã làm nhiều lần rồi.
Có điều chẳng liên quan gì đến hắn, bên này hắn tiến hành cùng lúc hai chuyện, một là điều tra chuyện có người cố ý hãm hại bọn họ trên mặt trận báo chí, một mặt đưa quân cờ Tống Hoành Ly ra trước mặt cấp lãnh đạo, tạm thời Tống Hoành Ly không thể từ chức.
Chờ mọi chuyện được điều tra xong cũng là lúc Tống Hoành Ly phải khai ra, đến lúc đó toàn hàng loạt chứng cứ liên hoàn, ai muốn chỉnh hắn, một người cũng đừng hòng chạy thoát.
Gọi xong cuộc điện thoại hóng chuyện, Giám đốc phòng PR gõ cửa, vào hỏi Tần Liệt Dương hướng gió để lên báo ngày mai.
Tần Liệt Dương đã bàn xong với cấp lãnh đạo, lúc này tự nhiên là muốn thừa thắng xông lên, tạo thế dư luận càng lớn thì chuyện này mới càng dễ giải quyết, “Phản ứng hôm nay thế nào?”
“Trên mạng người ủng hộ rất đông.
Như hôm nay đã trở thành đề tài thảo luận rồi đó, lúc ban đầu vẫn có người vào chửi này chửi kia, thế nhưng sau đó bên chúng ta có người vào bình luận bênh vực, bình luận này cũng được đẩy lên rất cao, từ sau đó thì người ủng hộ bênh vực cũng đông lên rồi.
Hôm nay bên báo chí cũng đã lên bài rồi, rất nhiều người đều nói kiện hắn ta là chuyện đúng.
Còn trên weibo thì đề tài này cũng đã lên hotsearch rồi, trước mắt thì dù là số lượng share bài hay bình luận đều rất cao.”
Vậy là được rồi, Tần Liệt Dương hài lòng gật đầu, xem ra không cần lo nữa.
Chuyện lần này tổng cộng có hai giai đoạn, ngoài mặt là theo đuổi công lý còn bên trong bí mật điều tra, hiện giờ giai đoạn thứ nhất coi như xong, hắn có thể yên tâm rồi.
Tần Liệt Dương nói, “Theo kế hoạch lúc đầu là được.
Đúng rồi, Tần Phù dạo này thế nào?”
Nếu là trước kia, khi Chủ tịch hỏi chuyện về Tần Phù đa phần là nổi giận, bây giờ mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Giám đốc không biết duyên cớ bên trong, dù sao thì ai mà rành được cái chuyện bè phái lợi ích trong hào môn chứ, ông chỉ thành thật trả lời, “Rất siêng năng, vẫn luôn canh chừng bên phía công an.”
Tần Liệt Dương biết cậu có cố gắng là được, khen ngợi vài câu rồi cho ông đi, sau đó mặc áo vest chuẩn bị tới trạm tạm giam.
Hắn vừa nhận được điện thoại của bên đó, họ nói Lê Diệu đưa một số điện thoại yêu cầu họ gọi, kêu người đó đến đưa cho gã ít tiền.
Đương nhiên, số đó không phải của hắn, cũng không phải của Từ Mông Mông, mà là Lê Dạ.
Cũng may hắn đã sớm nhờ người ta, mọi yêu cầu của Lê Diệu đều chuyển cho hắn, người ta mới thông báo cho hắn.
Buổi sáng Tần Liệt Dương vừa kể chuyện Lê Diệu cho Lê Dạ nghe, không phải Lê Dạ nói muốn đi nhìn mặt gã sao? Chuyện gửi tiền này tuy không nhìn được mặt gã, tốt xấu gì cũng có thể trông hoàn cảnh sinh hoạt ra sao, Lê Dạ là người tình cảm, hắn sợ anh lại suy nghĩ nhiều.
Trên thực tế, Lê Dạ nghĩ thoáng hơn so với hắn, từ khoảnh khắc cha mẹ Lê Dạ mất thì anh đã nếm trãi rất nhiều chuyện đời lẫn bị trở mặt.
Cha mẹ anh quen biết rộng, làm người trượng nghĩa, tuy bạn bè không được như cá bơi trên sông nhưng vẫn không ít.
Những người nãy cho anh bài học cuộc sống rất sinh động, càng nói lời đường mật lại càng dễ trở mặt đấy, ngược lại những người ít nói lại thường hay cố giúp anh một chút.
Cuộc sống trăm vị anh đã sớm nếm qua, cuộc sống muôn màu anh cũng đã thấy, chỉ tiếc bóng tối dưới đèn*, không thể tưởng tượng Lê Diệu cũng vậy.
* Đăng hạ hắc: ngay dưới ánh sáng đèn là bóng tối, ở đây ý là con người thường không thể phát hiện được sự việc hay sự vật phát sinh ngay sát bên mình.
Tần Liệt Dương gọi điện báo làm Lê Dạ có hơi ngạc nhiên, nhanh chóng chuẩn bị.
Tần Liệt Dương đã sớm nói hôm nay sẽ trở về cho nên người giúp việc đã mua rất nhiều đồ ăn, còn có một con gà trống mập.
Khi Lê Dạ nhìn thấy đã giúp đỡ sắp xếp, nhờ người giúp việc kiếm cho anh cái nồi đất để hầm gà nấu nấm, xong xuôi bỏ vào hộp giữ ấm, chờ Tần Liệt Dương đến thì ôm theo đi xuống.
Hành động này làm Tần Liệt Dương hết hồn, “Anh làm gì vậy?”
“Không phải nó nói ăn không ngon sao? Muốn gửi tiền? Anh mới mang cho nó một ít, có thể đưa không?” Lê Dạ bình tĩnh hỏi.
Trong lòng Tần Liệt Dương có chút không vui, chẳng lẽ Lê Dạ lại muốn che chở cho Lê Diệu, nhưng không thể được, tính của Lê Dạ đâu phải như vậy.
Hắn gật đầu, “Có thể đưa đồ.” Thật ra là không, đa phần mọi người đều đưa đồ vật, nào có ai đưa đồ ăn, có điều không gặp người, điểm ấy hắn có thể thu xếp.
Lê Dạ liền cười, nói với hắn, “Anh biết ngay em là giỏi nhất.”
Nếu bình thường Tần Liệt Dương được anh khen như vậy nhất định là vui gần chết, nhưng lúc này có chút kinh hồn bạt vía.
Cẩn thận hỏi, “Anh nghĩ gì sao lại đi hầm gà?”
Lê Dạ mới nói, “Không phải nó ăn không vô sao? Tụi anh từng có quan hệ, còn là anh em ruột, nói sao cũng không thể bỏ mặc nó không lo.
Nhưng anh chỉ có thể làm tới đó thôi, gà cũng không phải anh mua, anh chỉ nấu thôi, anh muốn nó hiểu anh đã không còn là Lê Dạ chưa tốt nghiệp cấp hai đó nữa, người không xu dính túi, con đường kiếm sống duy nhất cũng không còn.
Nó tìm anh, anh chỉ có thể cho nó cái này.” Anh nhàn nhạt nói, “Chẳng lẽ lại không, nó cho là anh có bản lĩnh gì? Anh có thể nuôi lớn nó là bản lĩnh lớn nhất rồi.”
Tần Liệt Dương lập tức hiểu được ý của Lê Dạ, anh nhìn thấu ý đồ của Lê Diệu, nhưng anh muốn nói cho gã biết, gã không có tình anh em Lê Dạ có, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi năng lực của mình, không quan hệ tới nửa kia, đừng họng vọng tưởng.
Thật ra thái độ thế này là tốt nhất, Tần Liệt Dương không hề muốn Lê Dạ sẽ mãi canh cánh trong lòng giống hắn, hắn là tính cách lệch lạc, nói cho cùng hắn tra tấn người khác cũng đang tra tấn bản thân.
Lê Dạ cứ vậy là tốt nhất, mình đã đi rồi, người đối với mình chỉ là bèo dạt mây trôi, chuyện tương lai người muốn sống thế nào đều là do người tự lựa chọn.
Hắn gật đầu, đưa Lê Dạ tới trại tạm giam.
Đến chỗ này theo lý thuyết thì phải đóng tiền trước, nhưng Lê Dạ không tính tới đó, sau khi xuống xe hỏi Tần Liệt Dương, “Em có thể tìm người đưa hộp giữ ấm này cho nó không?”
Tần Liệt Dương chỉ chỗ ngồi chờ đóng tiền.
Lê Dạ hỏi hắn, “Anh nhờ Đại Hùng kiếm trên mạng, nghe nói gửi tiền một tháng tối đa hai trăm tệ, với lại chỉ là mua đồ ăn vặt này kia thôi, cơm ngày ba bữa thường là được cấp cho, phải không?”
Tần Liệt Dương đương nhiên đã biết, ba bữa cơm cũng không tệ đâu, có điều muốn có ăn phải làm việc, mỗi khu đều có công việc riêng, ví dụ như gấp hộp, làm hoa giả, lột tỏi,… cái gì cũng có, nói chung là không đói cũng không rãnh được.
Hắn gật đầu, “Đúng.”
Lê Dạ gật đầu, “Vậy thì không cần gửi tiền vào, anh đã ba bốn tháng rồi không kiếm được tiền, ngay cả đồ lót cũng em mua, anh làm gì có tiền cho nó? Có người đến kia, gửi cái này cho nó là được rồi.”
Nơi này là trại tạm giam, người đến người đi nên hắn không tiện hỏi thăm, nhanh chóng đi tìm người xong để Lê Dạ đưa đồ, sau khi đưa xong Lê Dạ nói thêm, “Phiền anh chuyển lời cho nó dùm tôi, trưởng thành rồi nên tự chịu trách nhiệm, mười bốn tuổi không còn cha mẹ anh hai có thể nuôi nó, nhưng trưởng thành rồi người khác không giúp được.
Hắn làm sai thì phải chịu trừng phạt, không thể bởi vì Tần Liệt Dương có quan hệ thân thiết với tôi, sẽ bỏ qua cho nó.
Người càng thân thiết phản bội càng khiến người ta hận, tôi sẽ không cho hắn cơ hội.
Nói nó ở trong đó suy nghĩ thật kỹ, sau này nên làm người thế nào.”
Lê Dạ đứng đó nói, Tần Liệt Dương ở đằng sau lắng nghe, chỉ thấy trong lòng rất đau.
Nếu ban đầu hắn nghĩ thái độ Lê Dạ như vậy là vì muốn Lê Diệu có thể nghiêm túc cải tạo, giờ mới biết lần này Lê Dạ lạnh lùng như vậy, là vì hắn.
Người trông trại tạm giam này kiến thức rộng rãi, những nơi thế này thì cuộc sống muôn màu luôn tăng theo cấp số nhân, lời này nghe thì có hơi vô tình, nhưng anh ta không hề biểu hiện cảm xúc gì, gật đầu nói, “Tôi nhớ kỹ rồi.
Tổng giám đốc Tần, tôi đi trước.” Tần Liệt Dương tiễn người ta mấy bước xong mới rời khỏi với Lê Dạ.
Sau khi lên xe, Tần Liệt Dương cũng không nói lời an ui gì với Lê Dạ, chỉ nắm chặt tay anh.
Lê Dạ vỗ vỗ tay hắn, “Không có gì, chỉ là cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, anh hay do dự thiếu quyết đoán, lần này tuy không phải cố ý nhưng vẫn rơi vào kế hoạch của bọn nó, anh sớm nên cắt đứt rõ ràng.
Em xem, nó thấy anh ở bên cạnh em sẽ có hi vọng, sẽ sinh ra đủ thử ý nghĩ không nên, những suy nghĩ này sẽ khiến nó vừa căm hận vừa ghen ghét, nó đã không dứt ra được rồi.
Đoạn tuyệt như vậy ít ra sẽ làm nó hiểu, không còn hi vọng gì, chỉ còn duy nhất con đường là ngoan ngoãn nhận tội.
Anh dịu dàng nhìn Tần Liệt Dương cười, “Nhưng có khi mới lần đầu không mấy tác dụng, về sau có thể thăm thì anh vẫn muốn nói vài lời, muốn nói rõ ràng trước mặt nó.
Từ sau khi phân gia, một phần vì tổn thương, một phần vì khó chịu nên không muốn gặp, làm lỡ cơ hội.
Lại khiến cho nó tưởng là nó thiệt thòi mà làm ra hành vi thế này, anh muốn giải thích rõ ràng với nó.”
Cuối cũng Lê Dạ đã chịu đi bước đầu tiên, anh đã không còn là Lê Dạ bị cuộc sống nghèo khó mười lăm năm mài mòn hết bản tính, anh bắt đầu hiển lộ ra người thiếu niên có chủ kiến năm nào, chưa kể đây là vì nghĩ cho Tần Liệt Dương, hắn sao có thể không vui? Nghiêng người hôn anh một cái, “Được, chuyện nhà chúng ta đều do anh quyết định.
Anh muốn thế nào cũng được.”
Lúc đó ở trại tạm giam, Lê Diệu đang làm việc trong xưởng gia công thì bị gọi ra một mình.
Gã vốn không nghĩ nhiều, quy tắc không cho thăm nuôi gã biết, Tần Liệt Dương lá gan có lớn hơn nữa cũng sẽ không trong thời gian chờ xét xử làm ra sai lầm gì.
Gã chỉ nghĩ là có chuyện khác, không ngờ gã được dẫn tới một căn phòng nhỏ, bên trong là Giám ngục, thấy gã thì hỏi, “Là Lê Diệu?”
Lê Diệu gật đầu, lúc vừa bị bắt gã luôn không phục mà gây chuyện mấy lần, kết quả bị người ta xử vài lần đã không dám nữa, hiện giờ đã ngoan ngoãn thành thật rồi, “Vâng.”
Giám ngục nói, “Ngồi đi, anh trai cậu vừa đến, nhờ tôi chuyện cho cậu một thứ.”
Lê Dạ ngạc nhiên mở to mắt, gã không ngờ người ngoài có thể gửi đồ vào đây.
Gã nhìn một hồi chỉ thấy trên bàn có một gói đồ, giám ngục nói, “Đồ để bên trong, cậu mở ra xem đi.”
Lê Diệu còn tưởng là quần áo hay gì đó, gã từng nghe cũng nhiều người gửi rồi, nhưng hình như hình thức không giống vầy, ai biểu Tần Liệt Dương có bản lĩnh.
Chẳng qua khi mở gói đồ ra, gã sửng sốt, là một hộp giữ nhiệt.
Gã nhíu mày lập tức mở ra, một mùi hương mê người xông thẳng vào mũi gã, đã nhiều ngày ăn cơm tập thể khiến Lê Diệu thiếu điều chảy nước miếng rồi.
Gã nhìn kỹ bên trong, không ngờ là gà hầm trong hộp giữ nhiệt, bên trong còn lềnh bềnh khá nhiều nấm hương.
Thật thơm, gã cũng rất muốn ăn, làm gì có nhà ai có thể gửi đồ ăn vào thế