Ý trong lời của Tần Liệt Dương chỉ cần không phải ngu đều nghe ra được, hắn đang chỉ trích Phương Hải Đông, việc ảnh chụp hôm nay rõ ràng là do lão bày ra.
Theo lý Phương Hải Đông nên thấy gấp mới phải, nhưng nhiều năm nay ông tập luyện dưỡng sinh thuần thục, vẫn nhịn được cơn tức này, nói một câu nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, “Liệt Dương hiểu lầm cậu quá sâu rồi.
Đứa nhỏ này, cho tới giờ vẫn nghĩ không thông, làm chuyện này có lợi gì cho cậu chứ.”
Tần Liệt Dương trực tiếp đẩy Lê Dạ ngồi xuống ghế sofa kế bên, kế bên là Đường Đỉnh Hân, bản thân thì ngồi xuống ở bên còn lại, a một tiếng, “Tôi thật sự không hiểu được cậu là người thế nào.
Tôi là chửi thẳng vào mặt cậu rồi, phổi của cậu chắc sắp nổ rồi đi, còn có thể giả bộ rộng lượng như vậy, thật là lợi hại.
Với lại, nếu cậu không làm sao phải chịu đựng như vậy.
Người sống tới mức độ này, còn muốn mỗi ngày phải chịu đựng, không thấy khó sống sao?”
Lúc này mặt Phương Hải Đông thật sự là khó coi, có điều lão vẫn không nổi giận, thân làm con Phương Vĩ lại không như vậy.
Nhớ tới cũng đúng, trong mấy đứa anh em họ này, ngoại trừ Trương Ngọc Văn con của dì cả, Phương Dương là lớn nhất, từng đi theo ba của anh trải qua hết khó khăn trong lúc gầy dựng sự nghiệp, biết rõ khốn khó của ba anh ngày xưa lúc bị người ta lừa đảo ôm tiền chạy mất nên không có tiền trả tiền lương cho công nhân.
Khi đó rất thê thảm, hôm sau phải chi tiền rồi mà hiện giờ trên tay chỉ có mấy trăm đồng để xoay, mẹ anh nhịn không được bật khóc, ba anh từng nói không được thì ly hôn đi, nợ nần anh gánh hết.
Mọi chuyện này đó Phương Dương đều nhớ rõ, biết rõ nhà mình sắp tan nát, trốn trong góc khóc một mình, không ngờ hôm sau dượng xuất hiện như thiên thần, còn đem theo tiền tới cứu cả nhà họ.
Anh nhớ kỹ mẹ anh nói dượng là người tốt, cho nên luôn rất kính trọng Tần Chấn, cũng không nhìn nổi hành vi của ba anh.
Nhưng Phương Vĩ thì khác, lúc gã sinh ra Phương Hải Đông đã theo Tần Chấn làm giàu rồi, mẹ gã cũng xuất thân gia đình có điều kiện, gã chưa từng chịu khổ, chưa từng chịu tội, sinh ra đã là cậu ấm nhà có tiền.
Gã không biết Tần Chấn có ân tình gì với nhà mình hết, chỉ biết ba của mình không có gì kém dượng hết.
Gã cảm thấy, giang sơn là cùng nhau giành lấy, đổi lại nhà họ Phương nhà bọn họ lên ngồi thì có làm sao?
Vì vậy gã vô cùng khó nhẫn nhịn được chuyện Tần Liệt Dương luôn khinh thường ba mẹ gã, chưa kể hôm nay lại trắng trợn như vậy.
Trắng trợn sỉ nhục bọn họ.
Phương Vĩ lập tức đứng dậy nói, “Anh Liệt Dương, anh nói vậy mà nghe được.
Ba em quan tâm anh nên mới tới, từ nhỏ đến lớn có lúc nào ba em đối xử tệ với anh chưa? Hồi còn nhỏ anh rớt xuống nước cũng là ba em vớt anh lên đó.
Với lại chuyện này thì có liên quan gì tới ba em? Nếu anh đi ngay ngồi thẳng thì người ta làm sao chụp được hình của anh mà gửi? Anh bớt đem c*t của mình bỏ lên đầu người khác đi! Bản thân gây họa còn cho là mình có lý? Ba em người lớn không thèm so đo với anh!”
?
Phương Hải Đông dẫn Phương Vĩ theo cũng vì có người đối chọi Tần Liệt Dương, có mấy lời lão làm người lớn không tiện so đo với người trẻ, Phương Vĩ thì thích hợp hơn, gã nhỏ hơn Tần Liệt Dương, coi như là phá tung trời cũng không xem là vô lễ.
Cho nên Phương Vĩ phản bác Phương Hải Đông lúc đầu không cản lại, đợi gã nói xong mới ra vẻ, “Tiểu Vĩ, Liệt Dương là anh của con.” Hình tượng người cậu tốt tính lại càng làm nổi bật lên con người bất trị của Tần Liệt Dương.
Thế nhưng có tác dụng không? Tần Liệt Dương cảm thấy loại mặt mũi này nửa điểm tác dụng cũng không có, chẳng lẽ muốn một người vì người khác sống sao.
Hơn nữa trong phòng này, ngoại trừ Tần Phù gió chiều nào theo chiều đó, lập trường những người còn lại đều rất rõ ràng, sẽ không thay đổi dù là một chút.
Ví dụ như, mẹ hắn mất não hơn nửa đời sẽ không đột nhiên quay sang bênh vực hắn, ba hắn sẽ không nghe Phương Hải Đông từ lâu đã có lòng dạ xấu xa.
Tần Liệt Dương nở nụ cười, chậm rãi lập lại lời của Phương Vĩ, “Gây họa? Tôi yêu đương thì liên quan gì tới việc gây họa?” Hắn nhìn chằm chằm Phương Vĩ, “Tần Liệt Dương này sống tới bây giờ, chỉ có người khác có lỗi với tôi, nhưng hai chữ gây họa này thì có quan hệ gì với tôi chứ, cậu nói cho tôi biết xem tôi đã làm gì?”
?
Phương Vĩ cảm thấy vấn đề này thật ngu ngốc, gã a một tiếng, “Chẳng phải đang ngồi kế bên anh sao? Anh là Chủ tịch tập đoàn Tần thị, vậy mà dám lăn lộn với đàn ông, còn để cho người ta chụp hình, lỡ như bị truyền thông đưa tin, sự kiện này chỉ sợ không nhỏ hơn sự kiện Formaldehyde bao nhiêu đâu.
Tần thị chúng ta gần đây luôn khiến người khác chú ý, em luôn nghe dượng nói, chúng ta là làm công thương nghiệp chứ không phải làm trong giới giải trí, mỗi ngày không phải chuyện Formaldehyde vượt chỉ tiêu an toàn thì là đồng tính luyến ái đổ lên đầu, anh không thấy xấu hổ sao?”
Mấy lời này quả thật khiến Lê Dạ khó chịu, nhưng ở đây anh không có quyền lên tiếng, bây giờ anh lên tiếng chỉ càng gây thêm bất lợi cho Tần Liệt Dương, vì vậy có thể nhìn thấy sắc mặt anh không được tốt.
Đường Đỉnh Hân ngồi kế bên anh, đây là lần đầu tiên cô gặp Lê Dạ, cảm giác anh giống như thỏ trắng, còn chưa thông thấu như Tần Phù.
Có điều lại rất hợp với Tần Liệt Dương, không phải nghĩa xấu mà là ca ngợi.
Giống như cô, bởi vì cô thông minh nên hiểu người thông minh có bao nhiêu đáng sợ, nên cô càng muốn tìm người mình có thể khống chế, sống thoải mái.
Cô cảm thấy Tần Liệt Dương hẳn cũng có ý này.
Tất nhiên suy nghĩ đơn phương của cô sai rồi, nhưng không ai nói chân tướng cho cô biết, cô liền cho rằng đó là sự thật.
Còn an ủi Lê Dạ một câu, “Anh yên tâm, dù sao cũng chỉ là nói cho đã miệng, cũng chẳng bao lâu sẽ hết thôi.”
Câu này ngược lại hoàn toàn đúng.
Thực lục của Tần Liệt Dương đủ chửi bọn họ đến mức không ngốc đầu dậy nổi, hắn chẳng qua là muốn kích thích Phương Hải Đông tức giận lỡ lời thôi, đáng tiếc người này lòng dạ quá sâu, thằng Phương Vĩ cũng được, chẳng phải đều là người một nhà sao? Vì vậy nghe Phương Vĩ khiêu khích, hắn yên lặng lắng nghe, từ trong đó tìm ra sơ hở.
Bây giờ Phương Vĩ nói xong rồi, thân thể hắn nhịn không được mà ngồi thẳng dậy, thậm chí còn tháo cổ tay áo sơ mi ra.
Có lẽ ngày thường hắn quá mức bưu hãn, động tác này của hắn khiến Phương Vĩ vô thức nghiêng người về phía sau, bộ dạng trông rất buồn cười, giống như sợ Tần Liệt Dương đánh gã vậy.
Lê Dạ vừa được Đường Đỉnh Hân an ủi, sau khi nhìn thấy vậy mới bình tĩnh lại.
Nhìn thế này giống như bọn họ đều sợ Tần Liệt Dương.
Tần Liệt Dương quả nhiên lợi hại, chỉ dựa vào điểm đó bắt đầu phản pháo, “Cậu nói là, sự kiện Formaldehyde và tôi có bạn trai đều khiến Tần thị phải hổ thẹn?”
Phương Vĩ không nghĩ có trá, tất nhiên gật đầu, “Đó là đương nhiên.
Lợi ích Tần thị là lớn nhất, mới mấy tháng trước không phải anh còn ở trước mặt Hội đồng quản trị dạy dỗ Tần Phù như vậy sao? Lúc đó lời nói đanh thép, sao giờ anh quên nhanh vậy? A Phù tiết lộ bản thảo ‘Gia Phù’ là nó sai, chẳng lẽ anh Liệt Dương khiến cho Tần thị liên tục xuất hiện hai scandal lớn như vậy, còn không phải do anh sai sao?”
Tần Liệt Dương lập tức bắt lấy câu đó, “Vậy người khởi xướng tất cả thì sao? Chẳng phải tội càng thêm nặng?”
Có điều lời này khiến Phương Vĩ hơi bất ngờ, người khởi xướng gì ở đây? Gã còn cho rằng hắn đang nhắc tới chuyện người chụp ảnh là ba gã, đang tính giải thích, nhưng Tần Liệt Dương ngồi kia đã không cho gã cơ hội đó.
Hắn quay đầu nhìn Tần Chấn rồi lên tiếng, “Ba, con muốn triệu tập Hội đồng quản trị để nói chuyện, có điều đã nói tới chuyện này con thấy cũng nên báo cho ba trước một tiếng thì tốt hơn.
Người chủ mưu vụ Formaldehyde đã có manh mối.”
Nhắc tới chuyện này, mọi người ngồi trong phòng đều rất kinh ngạc.
Bởi vì từ đầu tới giờ Tần Liệt Dương chưa hề đề cập tới cái gọi là có người chủ mưu, tin tức được hắn thả ra ngoài luôn là Báo Đô Thị bản thân muốn xào nhiệt độ, chỉ là không thành công.
Thậm chí mọi hành động của hắn đều nhằm vào Báo Đô Thị, chẳng hạn như bỏ ra số tiền lớn để lên trang đầu ―― Thường ngày thì những trang đầu này giá không quá cao, ít nhất là so sánh với kinh phí tuyên truyền của QUEEN thì không coi là số tiền lớn, nhưng khi đó là thời khắc mấu chốt, chín tờ báo liên kết lại đưa giá tiền cho QUEEN, hằn phải bỏ ra một năm phí tuyên truyền của QUEEN.
Tất nhiên, còn tìm Vương Tuấn Vĩ chạy tới Bộ Truyền Thông mục đích là gây áp lực cho Báo Đô Thị, để bọn họ xin lỗi? Tại sao lại lòi ra chuyện có người chủ mưu?
Tần Chấn vẻ mặt thận trọng, “Nói.”
Tần Liệt Dương còn đặc biệt nhìn về phía Phương Hải Đông, trên mặt lão lúc này vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ bình thản tựa như mọi chuyện không liên quan tới mình, nhưng Tần Liệt Dương hiểu rõ Phương Hải Đông tựa như hiểu rõ chính mình, hắn phát hiện sóng lưng Phương Hải Đông thẳng hơn.
Hắn cười cười nói, “Ba, sự kiện Formaldehyde thật ra không phải lỡ tay xảy ra sai lầm, cũng không phải Báo Đô Thị cố tình dựng chuyện, mà chính là tai họa do có người gây nên.
Người đó cũng không nhắm vào QUEEN mà nhắm vào chúng ta.” Hắn nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, “Có người muốn cho con rớt chức, đẩy A Phù leo lên.”
Tần Phù nào ngờ