Tần Liệt Dương đa mưu túc trí, tất nhiên Tần Phù không phải đối thủ, chỉ mấy câu bâng quơ Tần Phù đã lửa giận ngập trời, suýt nữa lập tức chạy đi chất vấn Phương Hải Đông tại sao phải làm như vậy.
Tần Liệt Dương tiếp tục nói cho cậu, “Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng, đừng đánh rắn động cỏ.”
Tần Phù nghĩ cũng đúng, lần này là chuyện lớn liên quan sống chết, không nên bốc đồng.
Chỉ là đạo lý thì cậu hiểu, nhưng tình cảm vẫn khó chấp nhận, tuy Đường Đỉnh Hân đã sớm cho cậu châm dự phòng, mọi việc cậu hai làm không phải vì cậu, mà là muốn lợi dụng cậu tự mình lên đỉnh, cậu cũng tin rồi.
Nhưng chung quy khi tưởng tưởng và sự thật khác xa nhau, nghe nói và tận mắt thấy có chênh lệch, cậu không thể buông bỏ.
Thất vọng? Nghĩ mà sợ?
Tần Phù tự mình cũng không thể nói rõ.
Nhưng có một chuyện cậu rõ ràng, cậu đang đứng trong văn phòng của Tần Liệt Dương, đang đứng trên nền nhà bằng đá hoa cương được quét dọn sạch bóng đến mức có thể phản chiếu bóng người, Tần Phù cảm giác có chút hoảng hốt, Tần thị vẫn là Tần thị, nơi này vẫn là nơi này, nhưng cậu không còn giống như cũ, hôm nay hồi tưởng lại mọi chuyện trong quá khứ, làm cho Tần Phù vừa thấy lạ lẫm vừa nực cười, đến tột cùng là cậu ngu đến cỡ nào, mới bị người ta coi như vũ khí, vậy mà còn cảm động đến rơi lệ?
Đương nhiên, nếu Tần Phù phủ định hết quá khứ cậu sẽ không thể tin Tần Liệt Dương hoàn toàn, thậm chí là Đường Đỉnh Hân rồi.
Một người ngây thơ nếu bị vỡ mộng, khi chạm đất sẽ tỉnh táo hơn bất kỳ ai.
Cậu nói với Tần Liệt Dương, “Chuyện này em làm, nhưng phải đưa em chứng cứ.
Em muốn biết sự thật.”
Tần Liệt Dương vô cùng thỏa mãn nhìn cậu không còn là thằng nhóc người ta nói cái gì tin cái đó, vì vậy đứng dậy nói, “Đây này.” Hắn lấy ra tài liệu của một người, người này Tần Phù biết, tên này không phải là người lái xe tông ba cậu ngày ấy sao?
Người này tên Lưu Nhị, trong nhà có hai anh em, ngay cả tên cũng không có.
Nghề nghiệp của gã cũng không khác Lê Dạ mấy, đều là tài xế xe chở hàng.
Lúc ấy nơi xảy ra tai nạn là cao tốc Bắc Kinh – Thượng Hải, xe hơi thường ngày Tần Chấn sử dụng, chiếc xe kia chạy phía sau.
Phía trước bởi vì sự cố giao thông, xe phía trước xe Tần Chấn thắng gấp, bởi vì giữ được khoảng cách an toàn, xe Tần Chấn theo lẽ thường phanh lại, chỉ là tuyệt đối không ngờ chiếc xe chở hàng đằng sau thắng không kịp nên đâm thẳng tới.
Cũng may tài xế lái xe giàu kinh nghiệm, từ kính chiếu hậu nhìn thấy, thấy bên trái đường trống không xe, lập tức bẻ lái, xe chở hàng chỉ đâm mạnh vào phần sau xe, chiếc xe của Tần Chấn lệch ra ngoài nhưng vẫn bị kẹt giữa hai chiếc xe.
Đúng là mạng lớn, Tần Chấn ngồi ghế sau bên phải, hai người tuy đều bị thương nặng nhưng không chết.
Ngày ấy lúc đi xử lý chuyện này, Tần Liệt Dương và Tần Phù đều có mặt.
Chuyện này nhìn sao cũng giống ngoài ý muốn, lúc ấy cảnh sát giao thông nói xe của Lưu Nhị cách quá gần, gánh tám phần trách nhiệm.
Nhưng nhà gã rất nghèo, may mà thái độ rất tốt, sau khi gom hết tiền bảo hiểm, cộng thêm hai mươi ngàn, còn nói sẽ bán nhà.
Tần Liệt Dương tuy hận gã muốn chết, nhưng gia đình không phải ỷ thế hiếp người, huống chi nhà bọn họ không thèm để ý số tiền này, mà là để ý mạng.
Sau đó không truy cứu nữa.
Chẳng qua hôm nay nhìn lại tên Lưu Nhị, trên giấy có ghi một manh mối, gã là bà con xa của Lưu Thành, hai người trong nhà không sống cùng tỉnh, trời nam biển bắc, nếu không phải người điều tra Lưu Thành vô tình bắt gặp Lưu Nhị đứng chờ dưới lầu để đòi tiền, manh mối này sợ là còn không phát hiện ra.
Tần Phù lật tài liệu ào ào, trong đó đều là thông tin Tần Liệt Dương phái người về quê của hai người điều tra, còn có tình hình kinh tế của Lưu Nhị hai năm qua, viết rất rành mạch, nửa năm sau khi xảy ra tai nạn ―― Đại khái là sau khi nhà họ Tần không truy cứu nữa, Lưu Nhị ở quê mua nhà, một căn nhà nhỏ thế nào cũng phải hơn mười ngàn, tiền ở đâu ra, không phải tiền bán mạng của Tần Chấn chứ?
Tần Phù tức giận vô cùng, xem xong thì đập tài liệu xuống bàn, mắng, “Đáng chết!” Sau đó quay đầu đi thẳng.
Một hồi sau Ninh Trạch Huy đi vào, vô cùng ngạc nhiên nói với hắn, “Tần Phù điên rồi, chạy đến chỗ bọn Phương Dương tuyên bố tạm thời cách chức.
Suýt chút nữa Trương Ngọc Văn đã đánh nhau với cậu ta.”
Cũng dễ hiểu, mới đi làm mấy ngày đã bị cách chức, Trương Ngọc Văn khẳng định không chịu.
Có điều Tần Liệt Dương không xem gã ta là trở ngại, bao gồm người nhà họ Lã và Phương Vĩ, người duy nhất hắn để ý là Phương Dương, nhưng một là chuyện này không tiện tiết lộ trước, hai là nếu như tạm thời cách chức hết người nhà họ Phương và nhà họ Lã, chỉ để mình anh tiếp tục làm việc không phải càng khiến anh khó xử hơn sao? Hắn nói, “Chút nữa tôi đi giải thích với anh Phương Dương.”
Ninh Trạch Huy quơ quơ tay, “Không cần, Phương Dương nghe xong lập tức thu dọn đồ đạc rồi, còn nói tôi nhắn với anh, anh ấy hiểu được.”
Cái này chính là sự khác nhau giữa người với người, Tần Liệt Dương trong lòng cảm kích.
Ninh Trạch Huy nói tiếp, “Bên phía Tống Hoành Ly anh tính chuẩn bị làm sao? Vị trí kia của lão ấy rất khó tra ra.”
Lưu Thành đang ở trại tạm giam, điều tra manh mối tự nhiên không cần đến Tần Liệt Dương, nhưng phía Tống Hoành Ly, không ai dám nói đăng tin sai trên báo sẽ bị bắt cả ―― Nếu không thì tự do ngôn luận không còn giá trị gì rồi.
Nhưng cố tình pháp luật cũng không có điều khoản nào về việc báo chí truyền thông phỉ báng vu khống người khác, nếu như kiện ra tòa thì nhiều lắm là đưa ra lời xin lỗi cộng thêm tiền bồi thường tổn thất danh dự.
Điều này đối với Tần thị đã gây sóng gió dư luận không có tác dụng gì.
Tần Liệt Dương nói, “Không sao, rất nhanh thôi lão ta không ngồi yên nổi đâu.
Bên Thương Mại Viễn Dương thế nào rồi?”
Thương Mại Viễn Dương là công ty của Phương Hải Đông, nhưng đứng tên Lã Bình, là một công ty thương mại xuất nhập khẩu.
Ninh Trạch Huy nói, “Gần đây mấy lô hàng của Phương Hải Đông đều bị kẹt tại hải quan, tôi đã hỏi thăm, cần phải kiểm nghiệm toàn bộ, bởi vì trước mắt kiểm tra ngẫu nhiên thì hải sản nhiễm phóng xạ vượt chỉ số an toàn, trước mắt tạm giữ toàn bộ, áp lực bên bọn họ rất lớn.”
Đây là yêu cầu của Tần Liệt Dương, hắn luôn tuân thủ pháp luật, nhưng yêu cầu kiểm tra nghiêm ngặt, hắn không tin dựa vào tính của Phương Hải Đông lão ta sẽ không đầu cơ trục lợi, quả nhiên hôm nay đã tra ra được.
Phương Hải Đông có thể cho Tống Hoành Ly hứa hẹn, chỉ có Thương Mại Viễn Dương ―― Đây là chỗ duy nhất lão làm chủ.
Mà bây giờ chỗ đó xảy ra chuyện, Phương Hải Đông muốn đổi người khác làm Tổng giám đốc sẽ không dễ dàng trơn tru rồi, nhất định phải hoãn lại.
Mà bên này Tống Hoành Ly, hắn đã nhờ Vương Tuấn Vĩ liên hệ với Bộ Truyền Thông gây áp lực xuống, cho Tống Hoành Ly cảm giác bị bức bách.
Gây cản trở công việc khắp nơi, hứa hẹn đã đồng ý lại chậm chạp không thực hiện, hắn tin tưởng lúc Tống Hoành Ly sụp đổ cũng là lúc lão nói ra.
Tất nhiên Tần Liệt Dương trả giá không nhỏ, thằng nhóc Vương Tuấn Vĩ kia chỉ đích danh muốn gặp mặt Lê Dạ, “Đều là anh em thân thiết, chúng ta gặp mặt một lần, về sau cũng tiện trao đổi kinh nghiệm.” Trao đổi kinh nghiệm con khỉ khô, bộ dạng lẳng lơ của Vương Tuấn Vĩ không phải Tần Liệt Dương chưa thấy, giới thiệu Lê Dạ cho gã quen có khác gì đưa dê vào miệng cọp? Tuy hắn hi vọng Lê Dạ có thể cởi mở một chút, ví dụ như thực hiện hứa hẹn play trong nhà bếp chẳng hạn, nhưng không hề muốn thông qua cách này.
Có điều cuối cùng hắn vẫn phải đáp ứng.
Hôm nay Lê Dạ ngồi trong phòng đó hết một ngày, ngoại trừ nấu cơm hay đi WC không có đi bất cứ đâu.
Thật ra anh không biết cần làm gì, cũng không hiểu rõ đồ sơn mài, mấy tri thức thô thiển kia anh chỉ xem trong