Vương Tuấn Vĩ có việc gấp, Tần Liệt Dương và Lê Dạ ăn xong bữa tối lãng mạn thì về.
Lúc về tới nhà tự nhiên đã quá giờ cơm tối, hai ngày nay người trong nhà đầy đủ, Tần Phù đi dạo trong vườn mấy vòng với Đường Đỉnh Hân, thấy hắn nên tiến lại chào, nói lại việc ban ngày đi thông báo đình chỉ công tác mấy người Phương Dương, Phương Vĩ, người nhà họ Lã, cậu hai bị chọc tức, xế chiều đi tìm hắn nhưng hắn không có, đã tới nhà họ Tần.
Tần Phù nói, “Hỏi ba có ý gì, không cần đến anh em thân thích nhiều năm như vậy nữa, còn nhớ năm xưa cùng nhau khởi nghiệp khó khăn thế nào không, bây giờ muốn qua cầu rút ván, dùng một chén rượu tước binh quyền? Ba đã nói anh là Chủ tịch do Hội đồng quản trị bầu ra, có quyền ra quyết định, chuyện này ông không biết cũng không can thiệp.
Cậu hai rất tức giận, chửi rủa xong đi rồi.
Mẹ đuổi theo.”
Tần Liệt Dương buổi chiều thật sự là tan làm sớm, đi đón Lê Dạ.
Việc Phương Hải Đông tới Tần thị nằm trong dự liệu của hắn, Ninh Trạch Huy cũng báo cho hắn rồi, hắn cũng đoán Phương Hải Đông sẽ tới nhà hỏi cho ra nhẽ, duy nhất không nghĩ tới chính là mẹ hắn tới giờ phút này vẫn còn che chở cậu hắn.
Hắn gật đầu, vỗ vỗ vai Tần Phù, “Hôm nay làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”
Thật ra trong lòng Tần Phù cũng không dễ chịu, hôm nay Phương Mai trách cậu, “Con có biết người đó là cậu con không, con đúng là ăn cây táo rào cây sung mà.” Cậu thật sự không hiểu, vì lợi ích của Tần thị, việc cậu làm sao có thể tính là ăn cây táo rào cây sung? Nhưng lúc đó cậu không giải thích với mẹ.
Bây giờ gặp được Tần Liệt Dương, cậu không nhịn được kể lể, “Nếu không đợi chuyện này xử lý xong, em qua nhà cậu xem sao, dù sao em vẫn là con cháu.”
Tần Liệt Dương cũng biết cậu không phải người quả quyết, chưa đủ nhẫn tâm.
Có điều đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến hắn quyết định phải thu phục Tần Phù, hắn cười nói, “Được, sau khi kết thúc anh đi cùng cậu.”
Tần Phù muốn nói lại thôi, cậu biết nếu Tần Liệt Dương muốn đi có khi chỉ làm Phương Hải Đông tức chết mà thôi.
Chẳng qua Tần Liệt Dương quan tâm mới lạ, dặn dò cậu và Đường Đỉnh Hân mấy câu thì vào trong nhà.
Trong nhà Tần Chấn đang cầm sách dạy đánh cờ tự phục chế một thế cờ.
Tần Chấn thấy Tần Liệt Dương, lại nhìn thoáng qua Lê Dạ đi theo phía sau, không thèm để ý đến bọn họ nữa.
Tần Liệt Dương phóng khoáng hơn ông nhiều, nắm tay Lê Dạ tiến lên, tiến lại gần chào ba một tiếng, Lê Dạ cũng không để đứng không ở đó, cũng chào một tiếng chú.
Tần Chấn vẫn không lên tiếng.
Tần Liệt Dương vỗ vỗ Lê Dạ để cho anh về phòng, bản thân thì ngồi xuống đối diện Tần Chấn, nhìn ba hắn nói, “Ba suốt ngày ngồi cầm sách chơi cờ một mình không chán à, chơi cờ có gì vui.
Con với ba ra ngoài tản bộ.”
Bấy giờ Tần Chấn mới lên tiếng, nói một câu, “Chỉ sợ tức chết.”
Tần Liệt Dương không có cách nào, hắn trao đổi với ba hắn về việc muốn chung sống với Lê Dạ, hắn nói ngoại trừ Lê Dạ ra ai hắn cũng không thích, ai hắn cũng không yêu, không phải ba hắn không động lòng, không phải không hối hận suy tư.
Nhưng có nhiều thứ không phải ông có thể tiếp nhận một cách cảm tính thì có thể đối xử một cách lý tính.
Ai mà không thương con, ẵm bồng nuôi nấng từ lúc đứa nhỏ có chút xíu, tràn đầy đủ thứ hi vọng, dùng máu và nước mắt làm bạn bên cạnh nó đến lúc trưởng thành, hận không thể cho nó những thứ tốt nhất, không ai mà không hi vọng con mình có thể đạt được những gì tốt nhất.
Nhưng cuối cùng, trên vấn đề hôn nhân đại sự ai cũng có thể làm tốt thì hắn lại xảy ra vấn đề, ông không thấy buồn mới lạ.
Vì vậy, trên thế giới này tuy những chuyện khác đa số cha mẹ không lay chuyển được con cái, thì trong chuyện tính hướng này con cái đa số cũng không lay chuyển được cha mẹ ―― Cặn bã chịu không nổi áp lực trong nhà nên lừa cưới có rất nhiều.
Tần Liệt Dương hiểu được Tần Chấn không muốn phản ứng, nhưng hắn phải cố gắng.
Hắn tiện tay cầm một quân cờ, tùy ý đặt xuống bàn cờ.
Dòng suy nghĩ của Tần Chấn bị gián đoạn, lập tức nhíu mày mắng mỏ hắn, “Bậy bạ! Cút sang một bên!”
Tần Liệt Dương chơi xấu, “Ba đúng là ông già không nói lý, lúc trước con bận rộn liên tục thì mỗi ngày luôn ước gì con đánh cờ với ba, bây giờ con ngồi xuống chơi cờ thì đuổi con đi, con là người rất nghiêm túc, cút rồi thì lần sau không tới nữa.”
Cũng chỉ có hắn mới dám nói chuyện với Tần Chấn như vậy, Tần Phù thấy Tần Chấn giống y như chuột thấy mèo vậy.
Chẳng qua vì việc của mẹ hắn nên từ nhỏ hắn hay suy nghĩ nhiều, trưởng thành sớm, thời điểm chơi xấu thế này cũng ít, điều này làm cho Tần Chấn có tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn, ông thích con gần gũi mình, nhưng cảm thấy mục đích của hắn quá không đơn giản.
Có điều cuối cùng vẫn không đuổi người, hai cha con đều tiện tay chơi mấy nước cờ, Tần Liệt Dương đúng là chưa từng học chơi cờ, dốt đặc cán mai, chỉ mấy lần đi cờ đã khiến Tần Chấn bực bội, đuổi hắn, “Chơi cờ dở tệ, thôi cút đi.”
Tần Liệt Dương cũng biết trình độ của mình ở đâu, ngượng ngùng thu tay.
Tần Chấn cũng chẳng còn tâm trạng xem sách dạy chơi cờ nữa, quăng quân cờ đen trong tay, chỉ huy hắn, “Dọn đi.”
Tần Liệt Dương phải cam tâm làm người hầu cờ cho Tần Chấn, hắn nhanh chóng thu gọn, Tần Chấn ngồi trên xe lăn nhìn hắn, bộ dạng thằng nhóc này bây giờ đã khác hoàn toàn với thằng du côn được tìm về mười mấy năm trước, mặc Âu phục được đặt may riêng, nhìn thế nào cũng là tinh anh, nhưng trong lòng ông biết rõ, trong thân xác thằng nhóc này vẫn còn Tiểu Lục kia.
Ca này thật sự khó xử.
Nếu là Tần Phù, chẳng hạn như việc xảy ra hồi đó của Tần Phù và Đường Đỉnh Hân, Tần Chấn ngay cả thương lượng cũng không cần, trực tiếp chọn ngày kết hôn cho cậu, cậu nhất định phải kết hôn.
Tuy trong lòng Tần Phù không chịu, cũng có vài hành động mờ ám, nhưng ngoài mặt vẫn là không dám chống đối ông, cuối cùng không phải vẫn ngoan ngoãn cưới vợ sao.
Còn Tần Liệt Dương thì khác, ông có chút hối hận, hồi xưa sao ông lại đặt cái tên này, thật sự là y chang như tính tình của hắn, dầu muối đều không ăn.
Ông tin tưởng chỉ cần ông dám nói ra không đồng ý, thằng con này thật sự dám nói không cần tài sản này luôn, dẫn theo Lê Dạ đi sống cuộc sống riêng của hai đứa nó.
Đừng hỏi không có tài sản này hắn sống thế nào.
Tần Liệt Dương không thiếu cái này.
Lúc học đại học hắn đã hợp tác kinh doanh với Ninh Trạch Huy, trước khi ông bị tai nạn xe, hắn luôn tập trung kinh doanh xí nghiệp riêng của mình, còn giấu rất kỹ.
Nếu không phải ông vô tình phát hiện, ông thật sự sẽ không biết từ khi nào Tần Liệt Dương có một phần sản nghiệp như vậy.
Đương nhiên, bây giờ thì không thể so sánh với Tần thị, nhưng mười năm hai mươi năm sau thì ai nói trước được, với bản lĩnh của Tần Liệt Dương thì không có Tần thị hắn vẫn có thể sáng lập một Tần thị khác.
Nhưng Tần thị không còn Tần Liệt Dương, chẳng lẽ muốn dựa vào Tần Phù? Có thể tồn tại nổi mười năm không? Tám phần là ông vừa nhắm mắt đã bị Phương Hải Đông cướp mất.
Mà hôm nay, nhìn trên di chúc thì có vẻ là Tần Chấn đang uy hiếp Tần Liệt Dương, nhưng thực tế là ngược lại, càng giống Tần Chấn đang nhờ Tần Liệt Dương.
Cho nên Tần Chấn không khỏe nổi.
Chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, điểm mấu chốt của ông là, Lê Dạ có thể lưu lại, nhưng hắn phải cho ông một đứa cháu.
Vì Tần thị thì đây là chuyện tất nhiên, cũng không phải là rất cấp bách, dù sao Tần Liệt Dương không có con thì còn Tần Phù, nói chung thì vẫn là người thừa kế.
Nhưng Tần Liệt Dương thì sao, hắn thật sự cả đời không định có con sao? Không có duyên với cha mẹ, lại không có con cái bên cạnh, đời này chỉ dựa vào Lê Dạ, quá cô độc.
Ý của Tần Chấn là dàn dựng một vụ kết hôn giả, coi như dễ nói với bên ngoài, nhưng ý của Tần Liệt Dương rất rõ ràng, ngay cả con cũng không muốn, mấy cái khác khỏi bàn.
Hai cha con đều có tâm sự riêng, Tần Liệt Dương dọn xong rất nhanh, Tần Chấn tức giận nên không thèm để ý tới hắn, Tần Liệt Dương không biết làm gì nên đành về phòng.
Thuận tay gọi điện thoại cho Đường Đỉnh Hân.
Một hồi sau, Đường Đỉnh Hân vác bụng bầu, bưng một chén tổ yến tới đặt vào tay Tần Chấn, khuyên ông, “Ba, thật ra