CHƯƠNG 101: CŨNG NÊN KẾT THÚC RỒI
Tác giả: Luna Huang
Nhìn thấy tay của Lạc Cách Quận run run cầm thư, Nhữ Liệp khẽ thở dài một hơi: “Đây là lý do ta chú trọng dạy ngươi binh pháp, rất sợ ngươi sẽ như phụ thân ngươi, nhất thời nôn nóng lầm đường lỡ bước. Ta cũng không dám nói thật vì sợ long nhan phẫn nộ khép tử tội, như vậy liền không giữ được mạng của ngươi.”
“Ta chỉ có thể cáo bố toàn quân rằng, ta bị mai phục Lưu thị cùng Lạc Thuận thay ta đỡ tên tử trận. Chính vì vậy mới giữ được mạng của ngươi cùng Lạc phủ. Nếu muốn, ngày mai ngươi có thể dọn trở về Lạc phủ, đó mới là phủ của ngươi.”
Lạc phủ này ở cách phủ hắn không xa, nhưng hắn chưa từng để Lạc Cách Quận đến đó. Sống cùng cũng lâu như vậy rồi, nhưng An thị lại bảo Lạc Cách Quận đã thành gia lập thất, nên để hắn trở về phủ của mình. Hắn vẫn còn chưa lựa được thời điểm thích hợp để nói, không ngờ phải nói ra trong thời gian này.
Nhữ Hinh nghe nãy giờ có chút đau lòng tiến đến vỗ vỗ bả vai của Lạc Cách Quận: “Quận ca ca, chuyện ngươi biết là ai nói cho ngươi?”
Lạc Cách Quận nhìn chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này hắn biết. Hắn đánh trận bao lâu nay liền có thể xác định rõ ràng. Hoa văn trên chiếc nhẫn này chỉ có hoàng thất của địch quốc mới có được, mà nhìn kích cỡ chiếc nhẫn liền xác định đây là dành cho nữ nhân.
Giọng hắn có chút run rẩy nói: “Những thứ ta biết lại không phải như vậy.” Trưởng Tôn Khởi Hiệp nói cùng hắn, là phụ mẫu hắn bị Nhữ Liệp mang ra làm vật hy sinh để lập đại công, lên được thừa tướng vị.
“Nếu không tin liền có thể tìm đến những người trong danh sách này mà hỏi.” Nhữ Liệp đoạt lấy cuốn sổ trong tay Nhữ Hinh, đưa cho Lạc Cách Quận: “Tất cả những người trên này đều là tâm phúc của ta, bọn họ đều tham dự vào chuyện của năm đó, và cũng là hảo bằng hữu của phụ thân ngươi. Còn sót lại một ít người, ngươi có thể tự đi mà hỏi.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Lạc Cách Quận nhìn danh sách đưa đến trước mặt hắn, hắn biết rõ những người này là tâm phúc của Nhữ Liệp, cũng chính vì vậy mà hắn mới tìm đến bọn họ hỏi chuyện. Nhưng lúc hắn tìm đến đều là thời điểm bọn họ đoạn khí, nào có hỏi được gì, vì vậy hắn nghi ngờ Nhữ Liệp biết chuyện giết người diệt khẩu. Dần dần hắn liền tin tưởng Trưởng Tôn Khởi Hiệp mà không truy tra nữa.
Khi nghe đến Trưởng Tôn Khởi Hiệp muốn nhổ hết đám người này, hắn cũng im lặng bao che nhưng lại không tham dự. Một là không nỡ vì dù sao lúc ở quân doanh bọn hắn đều dạy hắn rất nhiều thứ, hai là Trưởng Tôn Khởi Hiệp không cho hắn đến gần, hóa ra đều sớm có âm mưu rồi.
Ngoài ra, hắn còn tìm đến những người từng lĩnh binh năm đó, điều hắn hỏi được toàn hệt như Trưởng Tôn Khởi Hiệp nói, nếu không thì cũng bảo là sau khi phụ mẫu hắn mất chính là Nhữ Liệp đại thắng mang theo quân đội hồi kinh. Đây để hăn làm sao có thể tiếp tục tin tưởng Nhữ Liệp!!!
Một âm hưởng không lớn không nhỏ vang lên trong đêm, một cái chớp mắt liền thấy Lạc Cách Quận quỳ xuống: “Bá phụ, xin lỗi, là ta hiểu lầm người.”
“Ngươi cũng bị lợi dụng, là ta không sớm nói cùng ngươi chuyện này.” Nhữ Liệp trầm giọng hỏi: “Những chuyện ngươi biết là Triết vương nói cùng ngươi?” Khom người đưa hai tay đỡ Lạc Cách Quận đứng lên.
Thấy Lạc Cách Quận máy móc gật đầu, hắn lại hỏi: “Vậy chuyện của Liễu Nhữ Điệp ngươi biết được bao nhiêu?”
Lạc Cách Quận lắc đầu nói: “Biết không nhiều.” Sau đó hắn hít một hơi thật sâu lại nói: “Nhưng chuyện của tứ di nương, ta biết.”
Theo kế hoạch của hắn lúc đầu vốn là dụ dỗ Nhữ Hinh gả cho mình sau mới chậm rãi dằn vặt Nhữ gia. Nhưng người trong lòng hắn lại là Thiêm Hương, từ nhỏ hắn thấy Nhữ Liệp nghiêm túc giáo huấn nàng bảo vệ Nhữ Hinh nên hễ có thời gian liền tìm đến nàng, vì vậy tình cảm liền từ đó mà thành. Giờ lại cảm thấy thật may mắn, bởi hắn chưa tổn hại gì đến vị muội muội này.
Thấy được ánh mắt kinh ngạc của đôi phụ nữ Nhữ gia nhìn mình, hắn không nhanh không chậm nói: “Các nàng đều là Triết vương an bài trong Nhữ gia. Vốn có cả hai đều là thiếp thất của đại ca nhưng tứ di nương lại không bằng Liễu Như Điệp, lấy không được lòng hắn. Sau cùng được người đưa về bên cạnh làm di nương.”
Sắc mặt của Nhữ Liệp âm trầm, Lạc Cách Quận lại nói: “Thai nhi trong bụng nàng ta cũng không phải của ngươi, là của Triết vương.”
“Huynh khẳng định.” Nhữ Hinh lấy tay che miệng kinh ngạc hỏi. Nhữ phủ từ lúc nào luôn xuất hiện nhiều chuyện quái lạ như vậy rồi?
“Xác định.” Lạc Cách Quận kiên quyết khẳng định. Mỗi lần Trưởng Tôn Khởi Hiệp đến tìm hắn xong đều sẽ ghé đến viện của tứ di nương. Hắn luôn cảm thấy huynh đệ Trưởng Tôn thị đề phòng mình, nhưng lại không lưu tâm lắm, bởi hắn muốn trả thù hoàn tất liền cùng Thiêm Hương rời xa chốn thị phi này.
“Quận ca ca, còn Thiêm Hương. . .” Nhữ Hinh đưa mắt nhìn Thiêm Hương vẫn còn nằm bất động trên đất.
“Ta sẽ nói cùng nàng.” Lạc Cách Quận không tiếp nhận danh sách bởi hắn nhớ rõ từng người bên trong. Sở dĩ Trưởng Tôn Khởi Hiệp giao cho hắn giữ là vì nơi hắn ở nguy hiểm đến mức an toàn mà thôi. Cũng chính vì vậy, hôm nay hắn mới biết được nguyên do chân chính phụ mẫu hắn chết. Hắn bước đến ôm lấy Thiêm Hương hơi khom người nói: “Bá phụ, ta trở về trước.”
“Ân, đi đi.” Nhữ Liệp cũng không giữ người nữa. Thấy Lạc Cách Quận ly khai hắn