CHƯƠNG 117: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – KHÔNG GẢ
Tác giả: Luna Huang
Năm Nhữ Hinh năm tuổi, nàng được triệu tiến cung. Trong khi An thị cùng hoàng hậu với những người khác ngồi trong yến tiệc cười cười nói nói, Nhữ Hinh lại chạy đến Chính Vũ cung thăm Trưởng Tôn Tề Duyệt. Nàng cũng không phải lần đầu đến đây thế nên đối với địa hình cũng thập phần quen thuộc.
Khi nàng đến Trưởng Tôn Tề Duyệt đang ngồi ở thư phòng phê tấu chương. Hắn mười lăm rồi, tấu chương phụ hoàng đưa cho ngày càng nhiều, tuy là những thứ này đời trước cũng gặp qua không cần suy nghĩ đối sách nhưng vẫn là mất thời gian để viết.
Nhữ Hinh ở ngoài cửa, núp sau cánh cửa to chỉ chừa một đôi mắt nhìn vào bên trong. Nàng thấy ngoài trừ hắn ra thì bên trong không còn người nào nữa liền cong môi cười chạy vào. Hai tay dang thật to ôm lấy hắn, âm thanh trong trẻo ngọt ngào gọi:
“Duyệt ca ca.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt sớm phát hiện ra nàng, nhưng vẫn làm bộ như không biết chờ nàng có hành động tiếp theo. Ai biết nàng cũng như bình thường chạy đến ôm lấy mình, hắn cúi người cũng ôm nàng lên hỏi: “Hinh nhi đến đây tìm ta sao?”
“Ân, người ta nhớ Duyệt ca ca.” Như Hinh cười khanh khách thừa nhận mục đích đến. Đầu óc của một tiểu oa nhi nghĩ gì nói đó, nhưng lại chấn động lòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Bởi đây là lần đầu nàng chính miệng nói nhớ hắn.
“Đã ăn no chưa?” Trưởng Tôn Tề Duyệt bế nàng ra khỏi thư phòng, bước đến hậu hoa viên của Chính Vũ cung, đặt nàng ngồi trên bàn đá ở dưới cây lê, còn hắn ngồi ở ghế đối diện nàng.
Nhữ Hinh đưa hai tay nhỏ sờ sờ bụng, cảm nhận một hồi mới đáp: “No rồi.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại lấy một miếng toan táo cao đưa vào miệng của nàng. Nhữ Hinh há miệng cắn một miếng nhỏ, vị chua khiến nàng nhăn mặt rùng mình rồi lại cười khanh khách cắn miếng thứ hai.
“Duyệt ca ca thật tốt, mẫu thân luôn không để Hinh nhi ăn thứ này.”
“Biết ta tốt với nàng là được rồi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại hôn một cái lên trán của nàng: “Sau này nhất gả cho ta vậy ngày nào ta cũng có thể tốt với nàng.”
“Gả?” Bình thường Nhữ Hinh đều sẽ ‘ân’ một tiếng đáp ứng hắn như một thói quen, nhưng hôm nay đột nhiên nàng lại hỏi.
“Đúng vậy, là gả cho ta.” Trưởng Tôn Tề Duyệt tỉ mỉ giải thích: “Nàng gả rồi sau này sẽ đến nơi này cùng ta, không cần hồi phủ nữa.”
Nhữ Hinh nghĩ nghĩ lại lắc đầu nguầy nguậy: “Vậy không gả đâu.” Không được hồi phủ vậy sẽ không được gặp mẫu thân phụ thân bọn họ rồi. Cả cái giường của nàng cũng không được nằm nữa.
Lòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt lộp bộp vỡ vụn, hắn có chút khẩn trương hỏi: “Vì sao? Nàng không muốn mỗi ngày cùng ta một chỗ sao?” Nơi này hắn vì nàng mà thiết kế lại, là hắn không đủ tốt với nàng, hay là đời trước. . .
“Ở đây không có mẫu thân, ca ca bọn họ.” Nhữ Hinh nhìn xung quanh một vòng rồi lại cụp mắt nói. Xung quanh quả thật to cùng hoa lệ hơn Mỹ Xuân viện của nàng nhưng nàng lại cảm thấy nó xa lạ cực kỳ.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Hóa ra là như vậy! Thở phào một trận Trưởng Tôn Tề Duyệt nâng cằm nàng lên nói: “Nếu nàng nhớ họ, mỗi ngày chúng ta xuất cung gặp bọn họ được không?” Nhớ lại lúc nàng đi, ở trong cung chỉ có mỗi mình hắn cô độc, đám nữ nhân kia chỉ nhìn thấy hoàng vị không nhìn thấy hắn. Nếu nàng không gả, cuộc sống của hắn so với trước có lẽ còn thê thảm hơn.
“Hay là Duyệt ca ca gả cho Hinh nhi đi.” Nhữ Hinh cầm cổ tay đang nâng cầm mình của hắn, ánh mắt phát sáng hỏi. Như vậy chẳng phải rất tốt sao, nàng cũng không cần đến đây lại có thể cùng hắn một chỗ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cười khổ, lắc đầu nói: “Không được, Hinh nhi phải gả cho ta, phải đến đây sống cùng ta.” Cả thứ này cũng nghĩ ra được, đúng là tiểu hài tử. Bất quá hiện nàng còn nhỏ hắn cũng không tiện giải thích quá nhiều với nàng.
Nhữ Hinh không đáp nhưng cực lực lắc đầu khiến hắn cảm thấy rất bất lực. Hắn ôm nàng vào lòng, trán áp nhẹ lên gò má phúng phính của nàng để trấn áp nỗi đau trong lòng mình, lẩm bẩm: “Nàng không gả, ta biết phải làm sao!”
Nhữ Hinh chớp chớp mắt vài cái đưa tay lên vỗ vỗ lưng hắn như an ủi vậy. Nàng nào hiểu hắn nói gì, chỉ biết lúc này đây hắn đang buồn, cần nàng an ủi như lúc nàng buồn mẫu thân dỗ nàng vậy. “Duyệt ca ca ngoan không nên khóc, có Hinh nhi ở đây rồi!”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nghe xong không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Lúc này có một cung nhân tiến tới hội báo rằng hoàng hậu cho gọi hắn ra ngoài. Hắn cau mày liền hiểu mẫu hậu muốn làm gì. Bắt đầu từ năm ngoái, mẫu hậu thường xuyên để hắn chọn nữ nhân, còn cho cung nữ đến dạy hắn những chuyện phòng sự, hắn sống tận hai đời còn cần thứ đó sao.
Lại nói lúc ở phía tây hắn đã nhìn thấy được rất nhiều thứ. Bá tánh dân thường sống cuộc sống rất thanh đạm, và với họ nhất phu nhất thê là đủ. Lúc đó hắn từng nghĩ qua, hắn muốn cùng nàng có cuộc sống như vậy, thế nên lúc này đây hắn luôn cực lực từ chối.
Hắn đứng lên cõng Nhữ Hinh ra ngoài, vừa đi vừa nói với nàng: “Hinh nhi, nàng phải gả cho ta, đây là chuyện nàng hứa với ta từ rất lâu rồi.”
Đáng tiếc Nhữ Hinh không hiểu, nàng cố chấp nói: “Không gả.” Thế nhưng tay vẫn ôm rất chặt cổ của hắn, như thể buông ra hắn liền biến mất vậy.
Lòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt không chút tư vị, chỉ có thở dài mà thôi. Nhỡ như nàng ôm