CHƯƠNG 119: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – HẬN Ý
Tác giả: Luna Huang
Ba mẫu nữ ngồi trong phòng nói chuyện chưa được mấy câu thì Nhữ Liệp trở về. Hắn mang theo thánh chỉ cùng với một hoàng kim trường sinh tỏa, nói thẳng ra là kim bài miễn tử cho nàng, trở về. Vừa bước vào phòng, mắt hắn có chút đỏ, đeo hoàng kim trường sinh tỏa lên cổ của nàng,
“Hinh nhi đây là hoàng thượng ban cho ngươi. Hôm đó nếu không nhờ ngươi cứu phụ thân cùng hoàng thượng, e rằng. . .” Nói đến đây hắn cũng không thể nói tiếp được. Hắn vốn không xem trọng nữ nhi, nhưng nếu hôm qua không có nàng thực sự hắn mất mạng rồi.
Nguyên lai nàng không phải vì cứu Trưởng Tôn Tề Duyệt mà bị thương, là cứu hoàng thượng cùng phụ thân. Đời này đã trọng sinh, nếu nàng còn yêu hắn mê muội như đời trước nữa, nàng phát thệ, nàng sẽ chặt đầu xuống cho hắn làm ghế ngồi.
Nhữ Hinh lạnh nhạt nhìn hoàng kim trường sinh tỏa quý giá trước ngực của mình. Đời trước không biết nó có cứu được đôi nhi nữ của nàng an toàn hay không, hay là bị Trưởng Tôn Tề Duyệt. . .Nàng cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhữ Liệp nhìn thấy Nhữ Hinh đột nhiên trầm tĩnh như vậy có chút chột dạ, hắn khom người ân cần hỏi thăm: “Thế nào? Còn chỗ nào cảm thấy không tốt?”
Nhữ Hinh hồi thần khẽ lắc đầu. Hiện phụ mẫu đều ở trước mắt, toàn gia đều bình an, nàng nên nghĩ cách giữ lại tất cả. Đời trước do nàng ngu ngốc nên phá hủy toàn bộ rồi.
Nhữ Dao đứng đó không biết làm thế nào cho tốt. Rất lâu, nàng mới mở miệng hỏi: “Ngũ muội đã đói chưa?” Bình thường nàng lén nhìn Nhữ Hinh, nếu không phải chơi thì cũng là ăn. Giờ vừa tỉnh lại, đương nhiên là đói rồi.
An thị khẽ vỗ trán tự trách: “Ngươi xem, mẫu thân cũng quên mất chuyện này a.” Sau đó nàng gọi hạ nhân: “Mau mang ít cháo đến đây.”
Nhữ Hinh lại lắc đầu cự tuyệt: “Nữ nhi muốn nghỉ ngơi.” Giờ nàng rất loạn, trong đầu có hai dòng ký ức chạy song song, nàng muốn bản thân phân rõ.
Còn không để ai nói gì, bên ngoài truyền đến âm thanh hành lễ của hạ nhân, thoại âm còn chưa rơi đã thấy được thân ảnh phong trần của Trưởng Tôn Tề Duyệt xuất hiện. Nhìn tóc có chút loạn, phi phong cũng chưa kịp cởi, có lẽ là vừa mới hồi kinh.
Chỉ là khi chân hắn dừng lại trước giường nhìn thấy Nhữ Hinh, lòng hắn lộp bộp vỡ thành từng mảnh. Đời trước, nàng vừa bị thương, tuy hắn không có đến nhưng cũng nghe phong phanh chuyện nàng phát tiết, thế nhưng lúc này đây, nàng dùng đôi mắt tĩnh lặn không gợn sóng nhìn hắn, để hắn biết được một sự thật, chính là. . .nàng trọng sinh.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Mà hắn là càng hối hận hơn chính là bản thân không thể hộ nàng an toàn, để nàng một lần nữa lại mất đi dung mạo, mất đi đôi tay xinh đẹp kia. Hắn đã từng hôn lên lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, tự hứa sẽ hộ nàng chu toàn, mà giờ đây. . .
Phu thê Nhữ gia thu được biểu tình của Trưởng Tôn Tề Duyệt vào mắt, trong lòng đều mang một ý nghĩ, hôn sự này khó giữ. Cho dù không nói đến hoàng thất có đáp ứng thú hay không, chỉ cần nói đến chuyện phản ứng của Trưởng Tôn Tề Duyệt đã tự hiểu rõ. Bọn họ không ai bảo ai đều đau lòng dời mắt nhìn Nhữ Hinh, vì sao mạng của hài tử này lại khổ như vậy a!
Nhữ Hinh cực kỳ bình tĩnh nâng mắt nhìn Trưởng Tôn Tề Duyêt, gương mặt tuấn lãnh quen thuộc đó nàng đã từng nhung nhớ không biết bao nhiêu lần. Đời trước nàng vì hắn đến dung mạo, mặt mũi, mạng sống của bản thân cùng thân nhân đều không màn đến, đời này sẽ không như thế nữa.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, rất lâu Trưởng Tôn Tề Duyệt là người đầu tiên mở thanh phá bỏ không khí quỷ dị này. Hắn khuỵu một gối bên giường, ân cần hỏi: “Hinh nhi có cảm thấy còn nơi nào không khỏe không?” Hắn vừa hồi kinh liền nghe không ít chuyện của nàng rồi, một đường thấp thỏm lo âu mà đến, giờ đây biết nàng trọng sinh, hắn có chút tiếp thu không nỗi.
Nhữ Hinh lắc đầu không đáp, vết thương này tuyệt đối không đau bằng những gì hắn đã từng gây cho nàng. Do vết thương nên nàng vẫn ngồi tựa ở đầu giường bất động, nếu có thể nàng muốn một đao giết chết hắn tức khắc, chỉ có hắn chết Nhữ gia mới bình an.
“Đã dùng dược chưa?” Trưởng Tôn Tề Duyệt cố nén cảm xúc lại, cố để mình bình tĩnh đưa tay lên vuốt ve gò má phải của nàng. Cũng may nàng không nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn vốn dĩ sớm hồi kinh từ vài ngày trước, chẳng may trên đường phát sinh chút vấn đề nhỏ phải trì hoãn lại, nếu không cũng không phát sinh ra đại sự này. Hắn tuyệt không bỏ qua cho kẻ chủ mưu chuyện này, Trưởng Tôn Khởi Hiệp.
“Không dùng.” Nhữ Hinh lạnh nhạt nói ra hai chữ, đầu nàng xoay đi nơi khác. Nàng thừa nhận bản thân không phải loại nữ nhân giỏi che giấu tình cảm trong lòng, thế nên cách tốt nhất là không nên nhìn hắn.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, hắn không dám nhanh cũng chẳng dám mạnh, sợ làm nàng đau. Nhưng khi biết nàng trọng sinh, tâm hắn dường như bị vật gì đó đánh vào vậy, vừa đau vừa tê dại chỉ có thể ôm lấy nàng mới có thể trấn an được.
“Hinh nhi, thật xin lỗi, ta về trễ rồi!” Vốn nghĩ từ lúc trọng sinh đến nay chuyện gì cũng nằm trong dự tính của hắn, kể cả chuyện nàng bị thương, không ngờ hắn lại không bảo vệ được nàng, hại nàng tao ương hệt đời trước.
Ai biết Nhữ Hinh lại lạnh nhạt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, thái tử điện hạ thỉnh tự trọng.” Hừ, thật biết diễn! Đồ ngụy quân tử, đồ giả nhân giả nghĩa, tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ.
Đời trước, là nàng nhào vào lòng hắn, đau lòng mà khóc đổi lại sự chán ghét của hắn. Đời này là hắn đau lòng ôm lấy nàng, lại bị nàng khinh bỉ phỉ nhổ trong lòng. Bởi mới nói, đừng nên không tin, nhân quả là có thật.
Một lời của nàng không chỉ khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt chết lặng, mà cả phu thê của Nhữ gia đều không giải thích được. Lúc này bọn họ mới nhớ ra chưa hành lễ, nhân cơ hội này nhanh chóng thay đổi bầu không khí quái dị nơi này.
“Lão thần, thần phụ gặp qua thái tử điện hạ, điện hạ kim an.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt buông Nhữ Hinh, phất tay một cái rồi lại nói: “Hinh nhi nào phải gọi ta như vậy.” Lúc trước hắn sẽ không thích Nhữ Hinh quá thân mật với mình, giờ đây nghe cách xưng hô xa lạ của nàng dường như cùng hắn kéo ra một khoảng cách rất