CHƯƠNG 122: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – CỐ Ý
Tác giả: Luna Huang
Rất nhanh cả hai cùng nhau hồi kinh, có ghé đến khu rừng đời đầu tiên bọn họ gặp thích khách, Nhữ Hinh nhớ lại lúc mình bị hủy dung ở nơi này thì cực kỳ cảm thấy không cam tâm. Tuy là dung hiện tại cũng đã giữ không được, nhưng vì Trưởng Tôn Tề Duyệt mà hủy dung, nàng cảm thấy không đáng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt chuẩn bị con diều hệt như đời trước đưa cho nàng, “Còn hứng thú chơi không?” Hắn muốn bù lại cho nàng buổi đi chơi không thành hôm nọ.
Nhữ Hinh nhìn con diều một lúc lâu mới cầm lấy, mắt nàng đảo xung quanh quan sát, không biết hôm nay có thích khách nữa không? Tuy biết là nguy hiểm, nhưng nàng rất hy vọng thích khác xuất hiện.
Nhưng nghĩ đến kiếp này đã khác khiếp trước rồi, nàng làm sao có thể cho rằng nơi này vẫn có thích khách được chứ. Nàng nặng nề hắc một hơi trả lại cho Trưởng Tôn Tề Duyệt, “Cái này không vui nữa, muốn đổi cách chơi.”
“Đổi thế nào?” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhận lấy diều đưa cho Thiêm Hương, ánh mắt đầy nghi vấn nhìn chằm chằm nàng. Thả diều cũng có cách để đổi sao?
Ánh mắt của Nhữ Hinh đầy ngoạn vị tinh nghịch nâng lên nhìn hắn, “Không thả diều nữa, thả người.” Ngươi dám chơi cùng ta không?
Trưởng Tôn Tề Duyệt bật cười hiểu ý nàng, còn chưa nói gì đang nghe âm thanh của nàng đầy tiếc nuối vang bên tai, “Đáng tiếc Thiêm Hương khinh công không tốt, ở biệt viện chơi mãi cũng không thấy thú vị.”
Nghe ra được nàng là bảo mình làm diều cho nàng ‘thả’, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không có chừng chờ tránh nàng mất hứng. Đã nói là bù cho nàng, liền phải thấy được nàng cười mới thôi. Vì vậy hắn cầm lấy dây buộc vào thắt lưng của mình, cầm cuộn dây đưa cho nàng, vui vẻ dặn dò: “Cầm chắc.”
Thoại âm vừa dứt đã thấy hắn dùng khinh công bay lên.
Nhữ Hinh đứng ở bên dưới nhếch môi, hôm nay nàng nhất định chơi lớn. Vì vậy, nàng cầm cuộn dây đẩy sang trái, lại đẩy sang phải, sau đó còn đổi lung tung hướng để Trưởng Tôn Tề Duyệt đầy đầu mồ hôi, dùng cành cây làm bàn đạp theo hướng tay của nàng mà bay.
Nhữ Hinh rất đắc ý với hiệu ứng này nên liên tục chạy tới chạy lui, lúc thu dây lúc lại thả dây để người không thể ứng phó được. Chỉ là khi đầu nàng vừa quay sang phải đã thấy được hàn quang từ trong bụi cây ánh vào mắt. Tuy không biết hàn quang đó khi nào bắn ra nhưng nàng biết rõ là nhắm vào Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Nàng thật đáng chết, vì sao bây giờ mới phát hiện cơ chứ, nếu sớm biết nàng cũng không có chỉnh Trưởng Tôn Tề Duyệt lâu như vậy rồi. Nhưng mà không sao, người hắn còn thương thế chưa lành hẳn, còn bị nàng dằn vặt lâu như vậy, sợ rằng cũng đã mệt rồi.
Vì thế nàng cố ý chỉnh dây sao cho Trưởng Tôn Tề Duyệt nằm ngay tầm ngắm của hàn quang kia. Ta giúp ngươi đến đây thôi, còn không giết được hắn là do bản thân người vô dụng, không thể trách ta được.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Khi Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng ở trên cành cây mà nàng muốn hắn đứng thì vừa vặn cũng nhìn thấy hàn quang kia. Hắn cau mày hạ đường nhìn, thấy được sắc mặt sắp đạt được mục đích của nàng mà nhịn không được cũng phì cười. Nếu là đời trước sợ là hắn cũng rất mệt, nhưng thân thủ hai đời, làm sao có thể nói mệt là mệt được.
Trong không gian chỉ có tiếng lá xào xạc, một tiếng ‘sưu’ từ trong lùm cây bắn ra, nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được. Chỉ là phập một tiếng, bắn rơi cành cây Trưởng Tôn Tề Duyệt đang đứng, còn hắn lại đã tránh sang một cành cây khác rồi.
Nhữ Hinh thuận theo tình thế mà diễn, nàng vứt cuộn dây trong tay đi, chạy đến ôm hông của Thiêm Hương hô lên, “Sợ quá, sợ quá.”
Thiêm Hương nhìn thấy mũi tên rơi trên đất biết có thích khách quanh đây, vốn muốn rút kiếm tương trợ nhưng lại bị Nhữ Hinh giữ chặt chỉ có thể trấn an: “Có nô tỳ ở, tiểu thư nhất định an toàn.”
Nhữ Hinh đương nhiên biết rõ rồi, chỉ là sợ nàng ta giúp Trưởng Tôn Tề Duyệt nên mới làm như vậy thôi. Để hắn chết ở nơi này cũng tốt, đỡ nàng nghĩ cách giết hắn, càng đỡ Nhữ gia bị hoàng thượng hoài nghi ám sát hắn.
Ai biết một đám mũi tên bay ra, Trưởng Tôn Tề Duyệt đều tránh được. Hắn bình an nhẹ như lông hồng rơi xuống trước mặt Nhữ Hinh. Đây khiến nàng giận đến nghiến răng ken két, đúng là đám thùng cơm, giúp đến như vậy vẫn không giết được hắn.
Đời trước Trưởng Tôn Khởi Hiệp có từng tìm nàng dò tham, đáng tiếc nàng mù quáng vẫn tin là Trưởng Tôn Tề Duyệt một lòng với mình nên khước từ hắn. Thậm chí còn nói cho Trưởng Tôn Tề Duyệt biết để hắn diệt Trưởng Tôn Khởi Hiệp nữa. Bất quá, đời này có lẽ. . .sẽ ngược lại rồi.
Có lẽ do hết tên, vì vậy rất nhiều hắc y nhân lần lượt xuất hiện trước mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Người nào người nấy đằng đằng sát khí, tay cầm trường kiếm chảy ra hàn quang sắt bén. Không có một tiếng nói hai bên liền giao chiến rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt rút chiết phiến từ bên thắt lưng, lách người cản kiếm, sau lại mạnh mở bạch phiến ra xoay một vòng, chỉ thấy biên phiến cắt vào cổ thích khách. Trước khi thích khách đó ngã xuống, lại một cước ngay bụng, khiến thân thể thích khách bay xa, ngã vào đám thích khách đang xông lên.
Sau đó lại tiếp tục xoay phiến đánh thích khách, phải nói là công sức cũng không tốn bao nhiêu đám thích khách lần lượt đổ máu dưới bạch phiến. Nếu không thì cũng bị cán phiến đâm xuyên cổ họng.
Nhữ Hinh liều mạng giữ chặt Thiêm Hương, nàng tin chỉ cẩn Thiêm Hương không giúp thì Trưởng Tôn Tề Duyệt nhất định không thoát được. Dù gì hắn cũng tay không tất sắc, mà tràng diện trước mắt nàng tình nguyện không nhìn, vì vậy nhắm tịt mắt lại.
Nếu đời trước