CHƯƠNG 127: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – HOÀI NIỆM
Tác giả: Luna Huang
Rất nhanh, hôm nay Nhữ Hinh vận giá y ngồi trước bàn trang điểm để An thị vì nàng chải tóc. An thị vừa khóc vừa chải mái tóc suôn mượt kia, tựa như mẫu thân của tân nương các nhà khác không nỡ xa nữ nhi vậy, nhưng thực chất là lo lắng Nhữ Hinh sống không tốt.
Nhữ gia nắm binh quyền cao, lại có hai nữ nhi gả cho thái tử đương triều, uy thế như vậy là áp bức hoàng thất, khó tránh khỏi bị người ganh tỵ, ám hại. Đây cũng chính là một trong những lý do mọi người cản Nhữ Hinh gả. Lúc đầu không ai nghĩ đến Nhữ Tuân cư nhiên làm được đại tướng quân thú công chúa.
Lại còn có Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca vi phó tướng, là hai canh tay đắc lực nữa nên mới có hôn ước kia, giờ đây nghĩ lại, quả thực hối hận.
Nhữ Hinh nhìn mình trong gương đồng rất lâu, đời trước của giờ phút này nàng cực kỳ vui mừng, nhưng đời này sẽ không. Nàng xoay người ôm lấy An thị: “Mẫu thân, thật xin lỗi, nữ nhi lại lần nữa chống đối người rồi.” Đời trước là vì bản thân, đời này là vì Nhữ gia.
An thị lau nước mắt gõ nhẹ vào đầu của nàng: “Sỏa nha đầu, ăn nói linh tinh gì, hôm nay là ngày vui của ngươi, cho dù ngươi quyết định thế nào mẫu thân cũng sẽ ủng hộ.” Cho dù hy sinh cả tính mạng nàng cũng muốn nữ nhi sống thật tốt.
Bước lên kiệu hoa, cử hành đại hôn y như đời trước, Nhữ Hinh một mình an tĩnh ngồi ở tân phòng nghĩ ngợi rất nhiều thứ. Ký ức đời trước một lượt ùa về trong đầu khiến nàng cảm thấy rất không còn mặt mũi. Này đưa tay lau đi dòng nước mắt độc nhất không ngừng chảy của mình, cực lực ép nước mắt vào trong.
Lúc nàng chuẩn bị xong mọi thứ an tĩnh ngồi trong tân phòng chờ đợi đã thấy được đôi hài của Trưởng Tôn Tề Duyệt xuất hiện trong tầm mắt của mình. Trưởng Tôn Tề Duyết phất tay để bình lui đám cung nhân, hắn khom người mở khăn hỉ trên tóc của nàng.
Đời trước nàng mang mặt nạ che đi sửu dung bên mặt phải, đời này tóc nàng búi rũ xuống che đi sửu dung kia, mũ phượng cũng không mang, chỉ có một cây trâm quen thuộc tận hai đời của cả hai cấm ở trong tóc. Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ cười ngồi ở bên cạnh nàng, cầm tay nàng lên nói: “Cuối cùng ta đợi được đến ngày này rồi.”
“Thiếp cũng đợi được ngày này rồi.” Ánh mắt của Nhữ Hinh phảng lặn nhưng đáy mắt lại sắt bén lóe quang. Nàng đợi ngày này cũng rất lâu rồi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa tay áp lên gò má phải của nàng, chậm rãi luồn vào trong tóc, vuốt ve sửu dung đời trước hắn đến nhìn cũng khinh thường kia, chậm rãi bật thanh: “Không có gì muốn nói cùng ta?”
“Tử sinh khiết khoát – Dữ tử thành thuyết” Nhữ Hinh nhẹ giọng đọc ra hai câu đời trước khi hắn cầu hôn nàng đã nói. Đời trước hắn nói cùng nàng xong cũng không giữ lời, đời này nàng cũng có quyền như vậy, ai bảo nàng quá tin hắn làm gì.
“Chấp tử chi thủ – Dữ tử giai lão” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại bồi tiếp hai câu, như một lời hứa hẹn với nàng. Đời này hắn muốn cùng nàng giai lão bạc đầu.
Nhữ Hinh tựa ở trong lòng hắn, nâng tay lên đặt ngay tâm khẩu của hắn, cực lực áp chế ý muốn dùng cái tay đó moi trái tim ác độc dơ bẩn của hắn ra ném xuống đất. Nàng muốn trở thành cơn ác mộng của hắn, để hắn để ngủ cũng không yên.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm chặt nàng trong lòng, khẽ hỏi: “Chúng ta ăn chút gì trước?” Đời trước lúc tân hôn, hắn không muốn chạm vào nàng mà thân thể của nàng cũng chưa phát triển. Nhưng đời này, thân thể của nàng được nàng chăm sóc cực tốt, nhưng hắn cũng không thể bức ép nàng được, phương diện này để nàng tự nguyện vẫn tốt hơn.
Tay hắn áp lên bàn tay của nàng đang đặt ở tâm khẩu mình. Nàng muốn tim của hắn, hắn có thể cho nàng nhưng không phải bây giờ. Đợi đến lúc hai nhi tử trưởng thành nàng muốn gì hắn cũng sẽ không nói một chữ ‘không’.
“Ân.” Nhữ Hinh rời khỏi người hắn, chậm rãi tiến đến trước bàn, ngồi xuống bắt đầu ăn.
Cả hai ăn xong Nhữ Hinh cầm một trái lê, nàng mang theo từ Nhữ phủ đến, chậm rãi cắt ra. Lòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt run mạnh không thể kiềm chế, hắn biết nàng muốn làm gì. Đầy đầu mồ hôi, dây thần kinh căng mạnh, mắt hắn đầy khẩn trương theo dõi từng hành động nhẹ nhàng của nàng. Dao nàng cằm trên tay gọt vỏ trái lê như đang bào mỏng tim hắn vậy, rất đau rất rát lại diễn tả không nên lời.
Nhữ Hinh cắt xong lại, lấy ra một miếng lê nhỏ, chòm người, đưa đến bên mép của Trưởng Tôn Tề Duyệt. “Điện hạ, dùng chút trái cây tráng miệng.” Đôi môi anh đào nở một nụ cười mị người nhưng từ đó người ta có thể thấy rõ có có hàn quang của đao.
Đôi môi khép hờ của Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ run, lát sau hắn nói: “Nàng gọt thế này ta sẽ không ăn.” Hắn biết hắn không nên hỏi những chuyện này, bởi nàng nhất định trả lời hệt như hắn đời trước vậy.
Hắn vòng tay ra sau ôm lấy Nhữ Hinh để nàng nằm trong lòng của mình, có thể chỉ có như vậy mới khiến hắn an tâm, rằng nàng đang ở trước mặt của mình. Đời trước hắn nhìn nàng ăn lê vô cùng hả dạ, có lẽ đời này nàng cũng có cảm giác hả dạ đó đi.
Nhữ Hinh chớp mắt hai cái, ngọt ngào lấy lòng gọi: “Phu quân, thỉnh dùng.” Đời trước tân hôn hắn cho nàng ăn lê, chỉ bởi vì muốn mau chóng cùng nàng tách ra, đời này nàng muốn cũng hắn chóng phân ly liền sẽ dùng lại cách này.
“Vậy đi đầu tạ qua nương tử rồi!” Trưởng Tôn Tề Duyệt cực lực áp chế nỗi sợ trong lòng mình xuống, chậm chạp há miệng cắn một miếng cực nhỏ. Hắn tự nói với bản thân, hắn trọng sinh, hắn sẽ không để cục diện như đời trước nữa. Cho dù là ăn lê thì đã sao, nàng cũng thoát không khỏi hắn.
Nhữ Hinh nhìn hắn ăn, rồi lại thấy hầu kết của hắn động một cái chứng tỏ đã nuốt, nàng mỉm cười hài lòng hỏi: “Có ngọt không?” Miếng còn lại nàng tự cho vào miệng của mình, bởi như vậy mới có cảm giác phân ly.
“Có.” Âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút run, nhưng lại nhỏ đến mức không người phát hiện, kể cả Nhữ Hinh.