CHƯƠNG 137: NGỌT NGÀO
Tác giả: Luna Huang
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn nàng xoay người hắn lập tức bắt lại, đợi lâu như vậy không lý nào đợi không. Có lẽ đời đầu tiên hắn có được nàng quá dễ dàng nên không biết trân trọng, đến đời thứ hai hối hận muộn màng, đời này nhất định không để chuyện này xảy ra nữa.
“Xem ai đến thăm nàng kia.” Nói, mắt hắn nhìn ra hướng đại môn, chỉ thấy một đoàn người bước vào.
Nhữ Hinh muốn giằng tay ra lại thấy được đám người Nhữ Dao Thiêm Hương tiến đến. Bọn họ mới gặp nàng lập tức thả nhanh tốc độ chạy đến ôm chầm, trên gương mặt đều là xúc động khó kiềm.
“Ngũ muội, muội không sao rồi, thật khiến chúng ta lo lắng chết được.”
“Tiểu thư sao lại gầy như vậy a?”
An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận nhanh chóng hành lễ với Trưởng Tôn Tề Duyệt. Nhữ Thành Sở chân ngắn lon ton chạy đến thì Nhữ Hinh bị hai nữ nhân ôm đến kín, hắn nhảy thế nào cũng nhảy không lên được, tay nhỏ túm lấy chân váy lộ ra giữ kẽ hở của nàng mếu máo.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy được liền phì cười, khom người bế hắn lên, đặt ngay trong tầm mắt của Nhữ Hinh. Mặt hắn vừa ngang với mặt Nhữ Hinh, hắn lập tức chu môi nghẹn ngào gọi: “Ngũ cô cô!”
Nhữ Hinh vừa khóc vừa cười cũng không biết nên làm sao mới tốt. Đột nhiên có âm thanh trong trẻo bay thẳng vào tai, mắt nàng vừa nâng liền thấy gương mặt thập phần ủy khuất của Nhữ Thành Sờ, nhịn không được đưa tay véo một cái trên gò má nhuận hồng kia: “Lại làm sao?”
Do hôm đó thụ hách nên nàng không biết chuyện của Liễu Nhữ Điệp cùng Nhữ Thành Sở, thế nên mắt nàng dáo dác tìm thân ảnh Liễu Như Điệp. Lúc trong đại lao nàng cũng không có tỉnh táo, không biết nàng ta có bị liên lụy hay không. Tuy là không thích nàng ta nhưng dù sao cũng vẫn là nữ nhân đại ca yêu thích, còn bị nàng liên lụy nữa.
Rồi đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, liền hỏi: “Sở nhi luôn ở chỗ các ngươi?” Hắn cũng là Nhữ gia, theo lý vẫn là bị nàng liên lụy. Lý nào tới cùng lúc với đám người Nhữ Dao.
Nhữ Dao chậm rãi buông Nhữ Hinh ra, ngắn gọn kể xong, Nhữ Hinh liền hỏi: “Vậy đại ca hắn. . .?” Hắn vì nữ nhân này như vậy thế mà lại bị chụp mũ xanh trên đầu.
Ai. . . nói ra Trưởng Tôn Lăng Vân rời đi như vậy khác nào lỗ đâu. Cũng trách nàng lắm mồm nói bậy, giờ vui rồi, hại đại ca cái gì cũng không có. Chút nữa, có nên gặp đại ca không. . .
Không để nàng trầm tư bao lâu, Nhữ Thành Sở từ tay Trưởng Tôn Tề Duyệt đã nhào vào lòng nàng, tay hắn ôm chặt cổ nàng không buông. Nhữ Hinh phì cười, dùng trán cụng một cái vào đầu hắn: “Dính người như vậy.” Cũng may hắn không nhớ đến Liễu Như Điệp kia.
Thấy được Nhữ Hinh bế, Nhữ Thành Sở tiếp tục bày bán vẻ ủy khuất của mình hỏi: “Mấy hôm nay ngũ cô cô đi đâu? Tứ cô cô bọn họ không để Sở nhi trở về.”
Nhữ Hinh vỗ vỗ vai hắn, nói dối: “Ngũ cô cô bệnh tránh lây nhiễm Sở nhi nên mới mang ngươi đến chỗ tứ cô cô. Hôm nay vừa khỏi muốn đi đón ngươi thì ngươi trở về rồi.” Câu này là nàng nhìn miệng của Thiêm Hương mà nói ra. Bởi bọn họ nói với hắn nàng bị bệnh nặng không để hắn trở về.
“Hôm đó Sở nhi thấy có nhiều binh sĩ đến nhà, ngũ cô cô lại mặc kệ ta.” Nhữ Thành Sở vẫn ôm lấy nàng, mặt vùi vào hõm cổ của nàng cọ cọ.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh mím môi một cái nhìn Nhữ Dao cùng Thiêm Hương nói: “Muội trước mang Sở nhi ra ngoài dạo, mẫu thân bên trong, mọi người tùy tiện.” Xong nàng lại thấp giọng dỗ tiểu nhân nhi trong lòng mình: “Ngũ cô cô mang ngươi ra ngoài dạo được không?” Hôm đó nàng quá loạn rồi làm sao còn nhớ đến thứ gì nữa.
Cảm thấy Nhữ Thành Sở khẽ gật gật đầu trong lòng mình Nhữ Hinh mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng hướng An Lam Ca Lạc Cách Quận gật qua đầu rồi lướt qua bọn họ xuất phủ.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng hướng bọn họ gật qua đầu liền theo chân Nhữ Hinh xuất phủ. Hắn chậm rãi thả bước ở phía sau nàng, tay cầm một cây dù tiên băng lam sắc che cho nàng.
Nhữ Hinh cau mày, nâng đồng tử nhìn cây dù phía trên đầu. Nàng thật ghét cảm giác che dù này, mặc dù không giải thích được lý do, nhưng nàng thực sự rất chán ghét cảm giác này. Thế nên nàng khó chịu nói: “Ta không muốn che dù!”
Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không nói một lớp, xếp dù lại đưa cho Tiểu Đóa ở phía sau, sau đó cởi ngoại bào ra che cho nàng. Bản thân hắn biết rõ lý do vì sao nàng không thích che dù. Đời trước mỗi lần dạo hoa viên nàng đều cùng hắn che chung một cây dù, cho dù lòng hắn có không thích thế nào vẫn phải nhẫn nhịn nàng.
Sau khi hắn đăng cơ, bắt đầu nắm được cơ diệt trừ Nhữ gia là lúc hắn không cần cái gì cũng thuận theo nàng nữa, lúc nàng cùng hắn che dù hắn vẫn có thể hất tay nàng ra. Sau cùng Trưởng Tôn Dĩ Hiên bắt đầu biết ngồi nàng cũng bận rộn hơn, cùng không bám lấy hắn nhiều như trước nữa.
Nhữ Hinh kinh hỉ với hành động của Trưởng Tôn Tề Duyệt. Nàng