CHƯƠNG 14: ƯỚC HẸN ĐỔ VỠ
Tác giả: Luna Huang
Tối hôm đó, An Lam Ca bất ngờ chạy đến viện của đại di nương, để hắn phát hiện được một thứ không người biết. Hắn vừa tiến đến trước viện đã thấy rất nhiều người thủ ở bên ngoài. Mà di trượng từng dạy hắn với những tình huống như vậy nhất định bên trong có chuyện không thể thấy ánh sáng, mà nhớ lại biểu hiện của Nhữ Dao lúc sáng hắn nhanh chóng quyết định trèo tường.
Vì tất cả hạ nhân đều thủ ở viện môn nên bên trong không người. Đây là viện của di nương nên cũng không to như của di mẫu rất nhanh hắn xác định được vị trí của Nhữ Dao. Chỉ là trong phòng có ánh nến sáng nên hắn thấy được bóng của hai người in trên cửa.
Lúc này đêm tĩnh mịch, hắn nghe được âm thanh kêu khóc của Nhữ Dao: “Di nương tha cho ta đi, sau này ta không dám nữa, không dám nữa đâu.”
Đại di nương dùng ngón trỏ nhọn chỉ chỉ vào thái dương của Nhữ Dao mắng nhiếc: “Ngươi, ta thật vất vả mới để phụ thân ngươi tìm về một lão sư giỏi để dạy ngươi, vậy mà ngươi không hảo hảo học tập lại lén chạy đi chơi.” Lúc nghe bà tử báo lại nàng tức điên lên được. Nàng chỉ có mỗi nữ nhi này, đương nhiên muốn mẫu bằng nữ quý rồi. Chỉ biết lo chơi tiền đồ sau này của nàng thế nào đây?
Cả người Nhữ Dao lơ lửng trên không trung, hai tay bị cột cao, do cái chỉ kia mà thân thể lắc lư không ngừng. Nàng khóc to hơn, gào thét: “Ta chỉ muốn chơi cùng biểu ca ngũ muội bọn họ, vì sao di nương không đồng ý?” Biểu ca cũng đã hứa cho nàng chơi cùng cơ mà.
“Ngươi chỉ suốt ngày lo chơi, sau này không giỏi gả không được gia đình tốt vậy ta liền theo ngươi khổ rồi.” Đại di nương tức giận ngồi xuống ghế bên bàn tròn bên cạnh, mạnh vỗ bàn một cái: “Nếu không phải do ta thân phận thấp kém, ngươi là đích nữ thì ta có cần phải như vậy không? Ta làm vậy là vì ai? Tất cả là vì tiền đồ của ngươi.”
Nhữ Dao chỉ há to mồm khóc không đáp. Nàng còn nhỏ đâu nghĩ được nhiều như vậy. Cái gì mà gả người, cái gì mà tiền đồ chứ, nàng không biết, nàng cũng không cần những thứ đó, nàng chỉ muốn như An Lam Ca và Nhữ Hinh được mỗi ngày làm những thứ mình thích thôi.
Đại di nương mắng thêm vài câu liền trở về phòng của mình.
Thấy phòng của nàng ta tắt đèn, An Lam Ca mới an tâm chạy đến phòng của Nhữ Dao. Thấy nàng khóc hắn chậm rãi đóng cửa lại mới ngẩng đầu nhìn tiểu oa nhi bị trói cao trước mặt.
“Tứ biểu muội, là ta.”
Nhữ Dao vốn không để ý đến cánh cửa bị mở hoặc bị đóng kia, phản chính mỗi lần bị phạt người bước vào đây cũng chỉ có mình di nương thôi. Chỉ khi nàng nghe được âm thanh kia mới ngưng khóc nhìn: “Biểu. . .biểu ca?” Hắn làm gì ở đây vào giờ này.
An Lam Ca leo lên trên ghế đến đứng bằng với Nhữ Dao, thay nàng lau nước mắt: “Đừng khóc, ngũ biểu muội đã đến tìm di mẫu nói chuyện rồi. Ngày mai ta cùng ngũ biểu muội nhất định qua đây đón tứ biểu muội đi chơi.”
Lúc này hắn là nghĩ đại di nương phạt nàng là do nàng trốn học đi chơi, mà hắn được Nhữ Liệp huấn luyện nghiêm ngặt nên hình phạt này hắn cảm thấy không quá nặng. Chỉ là hắn không biết đối với nữ nhân mà nói hình phạt này chính là rất nặng. Mà một di nương to gan phạt tiểu thư thì lại càng nặng hơn nữa.
“Ân.” Nhữ Dao liều mạng gật đầu cười trong nước mắt. Chỉ cần mẫu thân lên tiếng nàng sẽ không bị phạt nữa. Mỗi lần di nương phạt nàng, đều không để nàng nói cùng ai, mà nàng cũng không dám nói nên cũng không người nào biết.
An Lam Ca lại xoay người rót cho nàng ly nước: “Khóc nãy giờ cũng khát rồi, uống chút nước đi.”
“Tạ biểu ca.”
Qua một lúc An Lam Ca cũng rời khỏi viện. Không ai nghĩ đến ngày hôm sau hắn là bị Nhữ Liệp gọi ra biên quan cùng Nhữ Tuân. Trước khi đi hắn dặn Nhữ Hinh nhất định mỗi khi muốn chơi gì thì đến gọi Nhữ Dao đi cùng, mà lại còn phải đích thân đi nữa.
Chỉ là hắn không biết, Nhữ Hinh thực sự làm theo lời hắn, nhưng mỗi khi đến đại di nương đều bảo Nhữ Dao bị bệnh không thể đi chơi. Nàng muốn vào gặp còn bị đại di nương ngăn cản nói tránh lây nhiễm bệnh không nên.
Không lâu sau sự kiện kia xảy ra, Nhữ Hinh rời đi. Cho nên hôm nay bọn họ mới gặp nhau, mà hắn cùng nàng mới tương phùng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhữ Dao cũng nhớ đến chuyện lúc nhỏ, hiện nàng cùng hắn cũng không như lúc nhỏ có thể tùy tiện lôi lôi kéo kéo nữa. Hắn giờ cũng trưởng thành không ít rồi, lúc nhỏ vốn là cao hơn nàng, hiện cũng còn cao hơn. Giờ phút hắn rời khỏi phòng nàng cũng là lúc nàng cảm thấy nam nhân trên đời này không ai tốt hơn hắn.
Hai người tương hướng đứng rất lâu không nói câu nào. An Lam Ca làm nam nhi nên đi đầu mở miệng trước: “Những năm gần đây tứ biểu muội tốt chứ?”
“Vẫn tốt.” Nhữ Dao e thẹn đáp. Nàng có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn lại không biết nên mở đầu từ đâu, nên chỉ có đáp hai chữ ngắn ngủn. Nàng lại không biết đây vô tình để An Lam Ca mất đi chủ đề nói cùng nàng.
“Vậy ta đi đây.” An Lam Ca gật đầu rồi lướt qua nàng trở về viện tử của mình. Nàng không muốn nói với hắn, hắn cũng không thể ép bức nàng, vậy thì thôi đi, phản chính nàng cùng hắn sau này cũng chỉ có quan hệ quân thần.
Nhữ Dao nghe vậy không thể tin mạnh ngẩng đầu, người đâu còn ở trước mặt nàng nữa. Xoay người lại chỉ thấy được bóng lưng của An Lam Ca dần dần rời xa, nàng đưa tay gọi: “Biểu. . .” chỉ là những chữ sau cũng phát không ra miệng. Sao hắn lạnh nhạt với nàng như vậy?
An Lam Ca lại như nghĩ ra cái gì