CHƯƠNG 16: CHÚT THÔNG MINH NHỎ
Tác giả: Luna Huang
Hai huynh muội đồng loạt nhìn về phía viện môn, chỉ thấy An thị mang nụ cười trên mặt bước đến. Hai huynh muội mắt tròn mắt dẹp nhìn nhau vì thấy được canh thiếp hồng sắc trên tay nhũ mẫu đi sau nàng ta.
“Mẫu thân tìm nữ nhi cùng tam ca là có việc gì sao?” Nhữ Hinh nhanh chóng đứng lên chạy đến ôm cánh tay của An thị kéo đến xích đu ngồi cùng mình.
Tâm tư không ngừng xoay vòng, không phải chứ, nàng chỉ vừa về thôi mà, gấp gáp như vậy muốn gả nàng sao? Nàng thì không sợ bị gả đi, nàng cực tự tin rất khó tìm được nam nhân nào dám thú nàng, chỉ là nàng ngại phiền phức mà thôi.
An thị hài lòng cười đến ngọt ngào, vừa ngồi xuống nàng đã mang hai canh thiếp đưa đến trước mặt Nhữ Nhiên: “Nhiên nhi, mẫu thân xem rất lâu mới tìm được hai nhà thích hợp với ngươi, ngươi xem người nào hợp ý.”
Nhữ Hinh nuốt một ngụm nước bọt nhìn hai canh thiếp kia: “Mẫu thân, đây là. . .” Rõ ràng là tìm tam ca lý nào mở miệng đề cập luôn phần của nàng?
“Đây là mẫu thân muốn xung hỷ cho tam ca ngươi.” An thị cười đến híp mắt, rõ ràng là đợi thời cơ này đã lâu.
Nhữ Nhiên chán nản nhận lấy canh thiếp, vờ mở ra xem qua rồi đưa lại cho nhũ mẫu: “Đều không chọn được.” Lại nói hễ ba tháng mẫu thân lại đều đặn đích thân đưa canh thiếp đến cho hắn xem, ai. . . Hắn biết bệnh của mình sẽ chữa không được nữa, không nên để nữ nhân khác vì mình thủ tiết.
“Đây là mẫu thân đích thân thỉnh hoàng hậu nương nương hạ lệnh cho Khâm Thiên giám xem qua a. Ngày sinh của hai cô nương này đều tuyệt đối hợp với ngươi, luận tướng mạo vóc người cũng đều là xứng với ngươi, ngươi không nên kén chọn như vậy.” An thị có chút không vui, âm thanh cũng có chút lớn. Rõ ràng chính là thập phần mất kiên nhẫn.
“Khâm Thiên giám xem qua thì đã sao? Mẫu thân thực sự vì nhi tử mà để các nàng thủ tiết sao? Thứ lỗi cho nhi tử không làm được.” Khẩu khí của Nhữ Nhiên tuy hư nhược nhưng rất kiên quyết để người không từ chối được.
“Cái gì mà vì ngươi thủ tiết chứ, mẫu thân là muốn xung hỷ cho ngươi. Toàn Nhữ gia chúng ta cũng sẽ tốt với nàng, tuyệt không để nàng cảm thấy ủy khuất.”
An thị khẽ trách Nhữ Nhiên lúc này mới cau mày nói với Nhữ Hinh: “Hinh nhi mau khuyên tam ca ngươi đi.” Những năm nay nàng cũng đã nói hết lời rồi, thế mà chẳng có tác dụng gì. Nay nữ nhi trở về nên để nàng thử khuyên nhủ một chút, biết đâu có tác dụng.
Lúc này Nhữ Hinh mới hiểu tác dụng của mình trong tình huống như thế này. Nàng nhìn mặt tam ca lại nhìn gương mặt ham muốn nhi tức đến không có tiền đồ của mẫu thân, cực kỳ khó xử. Nhưng lúc này nàng còn đang nhờ vả tam ca giúp nàng, rất nhanh nàng mở miệng nói: “Nhũ mẫu, đưa canh thiếp cho ta xem.”
Nhũ mẫu cung kính hai tay đưa canh thiếp cho nàng: “Tiểu thư, canh thiếp ở đây.”
Nhữ Hinh cau mày xem canh thiếp thứ nhất rồi lại đưa cho An thị, chiếc móng đồng tinh xảo của nàng lần lượt lướt dưới những dòng chữ viết trên canh thiếp: “Mẫu thân, người xem, nữ nhân này gia thế tốt, lại hiền lương thục đức rất phù hợp với tam ca.”
Nhữ Nhiên nghe được ho khan liên tục với mục đích thu hút sự chú ý của muội muội nhà mình. Đây là thế nào? Vì sao vừa mở miệng bảo hắn giúp thoát khỏi Trưởng Tôn Tề Duyệt hiện lại bán đứng hắn?
An thị nghe vậy vui mừng không lời diễn tả cầm lấy tấm canh thiệp xem tới xem lui vẫn là cảm thấy thập phần hài lòng: “Thật sao? Đến Hinh nhi cũng nói như vậy thì mẫu thân an tâm mang đi cho phụ thân ngươi xem rồi.”
Nhữ Hinh gật đầu rồi lại kéo tay An thị về: “Chỉ là. . .tam ca xưa nay không ăn được hải sản, mà người này lại rất thích hải sản Nếu là gả đến đây không cho phép người ta ăn chẳng phải la ủy khuất người ta sao?”
Nhũ mẫu nghe vậy liền mở miệng nói: “Vậy liền để nàng ta ăn phần riêng là được rồi, không thì khi nàng ta ăn thì không được ăn trước mặt thiếu gia.”
“Làm sao được.” Nhữ Hinh phản đối: “Đã là phu thê lý nào hai người ăn hai phần chứ. Lại nói thân phận nàng ta đường đường là tam thiếu phu nhân muốn ăn đồ cũng không thể ăn trước mặt trượng phu, lại phải lén lén lút lút như vậy. Nếu là truyền ra ngoài, không biết. . .người bên ngoài sẽ hành loại văn gì.” Nói đến câu cuối nàng vờ như không dám nói mà âm thanh càng ngày càng nhỏ, ánh mắt gian xảo nhìn sắc mặt đại biến của mẫu thân.
Lúc này An thị mở to mắt nhìn canh thiếp, rõ ràng có viết sở thích ở đây. Là nàng quá sơ xuất không chút ý điểm này. Nàng nhét canh thiếp vào tay nhũ mẫu, có chút buồn bã nhưng vẫn còn có phần thần sắc cứu vãn nói: “Không sao, còn người thứ hai kia mà.” Đây cũng chính là tự an ủi bản thân.
Nhữ Hinh lại tiếp tục xem tấm canh thiếp trong tay mình. Chiếc mày liễu thanh tú cau lại rất lâu mới dãn ra: “Mẫu thân, nữ nhân này. . .tài đức song toàn, thân hình lại tốt như vậy, lấy được nàng ta đúng là có phúc nha. Chỉ là. . .”
“Thế nào?” An thị khẩn trương không chút che giấu chờ đợi nàng nói tiếp phần sau.
Nhữ Hinh dùng hết tài lực mới moi được một chút giấu vết để chê bai giúp tam ca, nàng chỉ vào bức họa nhỏ trên canh thiếp: “Người xem, tay nàng ta thô như vậy nhất định không giỏi chăm sóc người bệnh. Nếu là giao tam ca cho nàng ta, lỡ như nàng ta có chút mạnh tay thì không biết. . .” Nàng cố ý lấp lửng không nói hết câu.
“Có lẽ là do họa sư tay nghề không tốt, một cô nương gia mỗi ngày trong phòng không thêu thùa thì là luyện chữ khảy cầm lý nào lại thô chứ.” Miệng không tin nhưng lòng có chút sợ, đôi mắt chăm chú nhìn vào đôi bàn tay được xếp gọn đặt trên đùi